Vì chuyện xảy ra làm gián đoạn buổi bảo vệ luận văn của toàn bộ sinh viên, nên nhà trường quyết định lùi lịch bảo vệ luận văn vào mấy hôm nữa.
Khoảng 20 phút sau.
Cục cảnh sát thành phố X.
Tô Khánh: "Tên gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?"
"Dung Khánh, 23 tuổi, mồ côi, không nơi nương tựa!"
Tô Khánh: "... Làm việc xấu thì đừng trùng tên với tôi được không? Hắn thầm mắng trong bụng không biết đây là lần bao nhiêu trong ngày.
Cùng lúc đó, tại phòng quan sát, mấy viên cảnh sát ngồi trước màn hình lớn đang chiếu cảnh trong phòng thẩm vấn
"Ha, cùng tên cậu ấy à, Tô Khánh, Dung Khánh, hèn gì hôm nay cậu ấy lại đen đủi như thế, ha ha ha..."
Một viên cảnh sát nói, mọi người nghe xong đều cười lớn.
Trần Lập: "Trật tự đi! Làm việc không xong còn cười được như vậy à?"
Mấy viên cảnh sát kia lập tức im bặt. Hôm nay vị diêm vương này lại có mặt ở đây nghe thẩm vấn, làm mọi người đều khiếp sợ
Bên kia phòng thẩm vấn, Tô Khánh đen mặt nhìn Dung Khánh
"Cậu là nữ?"
Dung Khánh cũng đen mặt tức giận không kém, đời này của cô ta chưa bao giờ nhục nhã như thế, cô ta chỉ ở trên người khác chứ không cho phép ai ở trên cơ mình.
"Không thì sao?"
Tô Khánh: "
"Nói tôi nghe xem, tại sao lại ăn trộm?"
Dung Khánh dở khóc dở cười nhìn anh ta: "Ngu thế, thiếu tiền thì trộm!"
Anh ta cảm thán, chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-giai-nhan/3746296/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.