Vì chuyện xảy ra làm gián đoạn buổi bảo vệ luận văn của toàn bộ sinh viên, nên nhà trường quyết định lùi lịch bảo vệ luận văn vào mấy hôm nữa.
Khoảng 20 phút sau.
Cục cảnh sát thành phố X.
Tô Khánh: "Tên gì, bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu?"
"Dung Khánh, 23 tuổi, mồ côi, không nơi nương tựa!"
Tô Khánh: "... Làm việc xấu thì đừng trùng tên với tôi được không? Hắn thầm mắng trong bụng không biết đây là lần bao nhiêu trong ngày.
Cùng lúc đó, tại phòng quan sát, mấy viên cảnh sát ngồi trước màn hình lớn đang chiếu cảnh trong phòng thẩm vấn
"Ha, cùng tên cậu ấy à, Tô Khánh, Dung Khánh, hèn gì hôm nay cậu ấy lại đen đủi như thế, ha ha ha..."
Một viên cảnh sát nói, mọi người nghe xong đều cười lớn.
Trần Lập: "Trật tự đi! Làm việc không xong còn cười được như vậy à?"
Mấy viên cảnh sát kia lập tức im bặt. Hôm nay vị diêm vương này lại có mặt ở đây nghe thẩm vấn, làm mọi người đều khiếp sợ
Bên kia phòng thẩm vấn, Tô Khánh đen mặt nhìn Dung Khánh
"Cậu là nữ?"
Dung Khánh cũng đen mặt tức giận không kém, đời này của cô ta chưa bao giờ nhục nhã như thế, cô ta chỉ ở trên người khác chứ không cho phép ai ở trên cơ mình.
"Không thì sao?"
Tô Khánh: "
"Nói tôi nghe xem, tại sao lại ăn trộm?"
Dung Khánh dở khóc dở cười nhìn anh ta: "Ngu thế, thiếu tiền thì trộm!"
Anh ta cảm thán, chưa từng gặp ai mất nết như cô ta: "Đàng hoàng đi!"
Vân San đang ngồi trên sô pha nghe nhạc thì Trần Cẩm vội vã chạy vào nhà, bình thường bà là người thanh lịch, nhẹ nhàng, cho dù có chuyện gì lớn xảy ra cũng chưa khiến bà vội vã và lo lắng như thế.
Nhưng bây giờ, bà lại vì nghe tin con gái cưng chịu ấm ức mà bà lại là người biết cuối cùng, bà lại càng tức giận hơn.
Cũng chưa hẳn là cuối cùng, vì ông nội của cô còn chưa biết chuyện, cả nhà lo lắng, ông nội lớn tuổi sẽ bị ảnh hưởng, tính tình ông lại nóng nảy, vì ông càng thương cô nhiều hơn, nên không để ông lo lắng chính là tốt nhất.
"Ôi, cục cưng của mẹ, con có làm sao không?" Trần Cẩm vội vàng chạy vào nhà, thấy cô đang ngồi trên sô pha thì lớn tiếng hỏi
Người làm vội vã ngăn bà lại, "Ôi, phu nhân, bà từ từ thôi...
Trần Cẩm: "Mẹ xem nào, xem nào, cục cưng của mẹ"
Bà vừa nói vừa lôi cô đứng dậy, xoay một vòng xem. Cô cũng rất chiều mẹ, cô làm dáng xoay một vòng rồi dịu dàng nói: "Mẹ thấy đấy, con gái mẹ chẳng làm sao hết, không sứt một miếng thịt nào!"
"Không sao thì tốt, vậy con ngồi chơi tiếp nhé, mẹ đi gọi điện, phải xem xem đứa nào lại làm con gái mẹ tủi thân!"
Đúng là khóc không được mà cười cũng chẳng xong, cô đi lên phòng mình, nằm trên giường cô nghĩ ngợi, không phải nghĩ về vụ việc lúc sáng, mà nghĩ về Tiêu Sở Hoành
Không biết anh đã biết chuyện hay chưa, chắc anh biết rồi nhỉ?
Vì mệt mỏi nên cô ngủ lúc nào chẳng hay.
Hai giờ chiều.
Trần Cẩm đang ngồi đọc tài liệu ở phòng khách thì quản gia Hứa vào báo: "Thưa phu nhân, cậu Tiêu đến ạ!"
"Sở Hoành à?"
Quản gia Hứa: "Vâng ạ"
"Mời cậu ấy vào đi."
Tiêu Sở Hoành mang theo ánh nắng mùa hạ bước vào, bà thầm gật đầu, đúng là một người đẹp, rất phù hợp với con gái của bà.
"Chào bác ạ!" Tiêu Sở Hoành lễ phép chào hỏi, khi khẽ cúi đầu anh mang theo ánh mắt quan sát khắp phòng, chẳng thấy Vân San đầu
"Đừng đứng đó nữa, lại đây ngồi đi." Trần Cẩm tươi cười, hiền hòa nhìn anh
Trên bàn có trà, có hoa quả tươi ngon, có thể thấy nhà giàu họ Vân đúng là không thể đùa, anh chỉ mất vài phút để bước vào nhà, mà người giúp việc đã mang hoa quả lên trước khi anh vào nhà, trà cũng đang được đun nóng lại.
"Dạo này công việc ổn cả chứ?" Trần Cẩm là người từng trải, bà biết cảm giác khi ngồi trước mắt phụ huynh là như thế nào, vì thế bà mở miệng hỏi chuyện trước
"Vâng, rất tốt ạ!"
Trần Cẩm: "Chuyện nhân viên công ty của cháu mất mạng đã được giải quyết triệt để chưa?"
Tiêu Sở Hoành: "Vẫn chưa ạ, trước đó có phán đoán là tự tử, nhưng sau đó cảnh sát lại phát hiện manh mối, nên vẫn đang điều tra thêm, hiện tại vẫn chưa kết án."
Trần Cẩm: "Nếu có chuyện gì cần giúp, cháu có thể nói với hai bác, hơn nữa nếu liên quan đến vấn đề tâm lý, bác tin San San nhà bác sẽ không mặc kệ!"
Anh mỉm cười đáp vâng, đúng là vợ chồng cáo già. Trước đây anh cho rằng mình đã gặp được một con cáo già là ba mình, nhưng khi gặp Vân Quảng thì anh đã nghĩ rằng không chỉ có một mà còn có hai, bây giờ lại gặp Trần Cẩm, anh lại thầm nghĩ không phải chỉ có cáo già cô độc, mà còn có đôi có cặp.
Trong cuộc trò chuyện anh chưa hề nhắc đến vấn đề nạn nhân bị bệnh tâm lý, thế nhưng bà ấy lại biết.
"Được rồi, không nói chuyện với cháu nữa, San San chắc đang ở trên phòng, quản gia Hứa sẽ đưa cháu lên đó, nếu có thời gian thì tối nay ở lại dùng cơm một bữa."
Tiêu Sở Hoành: "Đương nhiên ạ, vậy phiền bác dặn nhà bếp nấu thêm một phần cơm nhé!"
Đi theo quản gia Hứa đến phòng Vân San. Anh mở cửa nhẹ nhàng rồi bước vào trong. Đập vào mắt anh là một căn phòng xinh xắn, giống như chủ nhân của căn phòng vậy.
Bé ngoan của anh đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ái, anh bước khế khàng đi đến bên giường, hướng mắt nhìn gương mặt đang say giấc của cô.
Cẩn thận ngồi xuống giường, vuốt ve khuôn miệng đang mỉm cười khi ngủ của bé ngoan. Anh thầm nhẹ nhõm, xem ra cô không có gì đáng lo, ngủ mà cũng cười vui như vậy cơ mà
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]