Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên
Bầu trời tối đen.
Ánh trăng sáng hòa cùng ánh đèn đường hắt vào trong xe, che khuất khuôn mặt đẹp trai cùng các đường nét sắc bén của người đàn ông, ánh sáng mờ ảo càng tăng thêm sự gợi cảm cuốn hút ở anh.
Hai người kề sát nhau không có kẽ hở, cô có thể thấy rất rõ sự thờ ơ điềm tĩnh trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Không một chút che giấu.
Minh Lê nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng đôi mắt sâu thẳm khó đoán của anh, cô từng chút siết chặt hơn chiếc cà vạt trong tay, đầu ngón tay dần trở nên trắng bệch chỉ đơn giản hỏi: "Lục Nghiên, trả lời em là anh có đúng không?"
Trong lòng cô đang rất bồn chồn nôn nao.
Là một người kiêu ngạo Minh Lê rất không muốn thừa nhận những cảm xúc này, nhưng bây giờ cô phải chấp nhận rằng, đúng là trong 23 năm qua cô chỉ có vài lần phải rơi vào tình trạng này và nó đều xuất phát từ người đàn ông trước mặt – Lục Nghiên.
Cô nửa muốn nghe được đáp án kia nửa lại không dám nghe.
Nhịp tim đập liên hồi mất kiểm soát, mỗi nhịp như đang nhắc cho cô biết sự hồi hộp căng thẳng của cô, cùng với những cảm xúc khác nhau đang bồi hồi trong trái tim cô.
"Lục....."
"Đúng."
Thời gian như đột ngột ngưng lại, sự im lặng lan ra khắp xe.
Đôi mắt đen nhánh của Hoắc Nghiên nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của cô, anh nói, lời nói trầm thấp khàn khàn mỗi chữ mang theo sự nặng nề nghẹn nghẹn: "Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-vo-han/1028975/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.