Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên
Mưa to tầm tã bên ngoài đã từ từ nhỏ lại, cũng không còn nghe tiếng hạt mưa va vào cửa sổ nữa.
Trong phòng ngủ rất yên tĩnh.
Chỉ có giọng nói mềm mại đang khó chịu của Minh Lê là đặc biệt rõ ràng.
Từng chữ như đánh vào lòng Hoắc Nghiên.
Váy ngủ tơ lụa theo động tác đá chăn của cô mà bị cuộn lên, bất ngờ đập vào mắt anh là bắp chân nhỏ nhắn tinh tế của cô còn có một phong cảnh đầy xuân sắc kiều diễm kia.
Ánh mắt Hoắc Nghiên tối sầm lại.
"Lục Nghiên, đau..." Cô uất ức lẩm bẩm.
Dáng vẻ yếu ớt, mềm mại đáng thương được phơi bày ra một cách không phòng bị.
"Đau.."
Như là sắp khóc đến nơi.
Hoắc Nghiên rũ mắt, mắt không chớp khóa chặt khuôn mặt cô, giọng nói kiềm chế, căng thẳng như dây đàn sắp đứt: "Minh Lê."
"Muốn thổi thổi......." Khó chịu cắn môi, sương mù lấp đầy đôi mắt đẹp.
Ý thức vẫn chưa được tỉnh táo, cô căn bản không biết mình đang nói gì.
"Lục Nghiên..."
Hoắc Nghiên nhắm mắt, cổ họng căng thẳng, yết hầu di chuyển khó khăn.
"Ừm". Giọng nói kiềm nén từ sâu trong cổ họng, anh mở mắt, ngón tay kéo chăn che đi những phong cảnh kia, chỉ lộ ra đầu gối cô kêu đau.
Quỳ một gối xuống đất, anh tiến lại gần.
"Đau......" Cô khó chịu lẩm bẩm.
Lại càng giống như đang làm nũng.
Yết hầu lại khẽ di chuyển, sau đó anh chậm rãi cúi đầu, làn da cô trời sinh trắng nõn mềm mại, trên da chỉ cần xuất hiện một dấu vết nhỏ đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-vo-han/1028970/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.