Đùi của anh.
Vậy.............
Minh Lê rõ ràng cảm nhận được sự căng chặt của các đường cong cơ bắp trên đùi anh.
Rất rắn chắc.
Không khí yên tĩnh.
Chỉ có hơi thở chuyển từ nhợt nhạt đến dồn dập của chính mình là đặc biệt rõ rệt.
"Tỉnh rồi sao?"
Giọng nói trầm thấp như từ phát ra cổ họng của người đàn ông.
Ầm!
Như thể một cơn sấm sét bất ngờ bùng nổ trong đầu cô, đầu óc vốn chưa tỉnh táo trong nháy mắt ù ù như có một đàn ong đang vo ve bên tai, cảm xúc cực kỳ hỗn loạn, tim đập rất nhanh, lúc này cô mới phát giác tay mình còn.............
Như bị điện giật, Minh Lê nhanh chóng rút tay lại, rồi sau đó làm một việc mà 23 năm qua cô chưa từng làm, và với tính cách của mình cô cũng sẽ không bao giờ làm đó là ——
Trốn vào trong chăn.
Dùng chăn che kín mít khuôn mặt đang đỏ hồng đến nỗi có thể chảy ra máu của mình.
Hơi thở cô nhanh chóng thay đổi.
Cảm xúc bối rối hoảng loạn.
"Thình thịch thình thịch ——"
Trong phòng tối, tim cô đập loạn xạ không kiểm soát được, từng nhịp từng nhịp như muốn tìm cơ hội mà nhảy ra khỏi lồng ngực cô, hàng lông mi cong vút thanh mảnh của cô cũng không ngừng chớp chớp.
Khăn trải giường đã bị cô siết chặt lại, hình ảnh kia cùng cảm xúc nóng bỏng trên đầu ngón tay vẫn hiện hữu trong đầu cô cho dù cô cố hết sức để thoát khỏi nó nhưng vẫn không được.
Những cảm giác kia cứ như sợi tơ chầm chậm chầm chậm quấn lấy trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-vo-han/1028971/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.