Cưng chiều em vô hạn - Mộ Thời Yên
"Á......"
Do chạy ra quá gấp, Minh Lạc quên mất mình đang mang giày cao gót, chân trẹo qua một bên cơ thể cô ta liền ngã nhào ra đất.
Âm thanh chói tai, nghe có vẻ rất đau.
Minh Lạc siết chặt ngón tay.
"Lạc tiểu thư!" Người làm thím Cung nhìn thấy cô ta ngã trên đất liền vội vàng chạy đến muốn đỡ lên, "Lạc tiểu thư có sao......."
Lời còn chưa dứt, Minh Lạc hất tay người hầu ra.
"Lạc tiểu thư?"
Minh Lạc không muốn sự giúp đỡ của bà ta, chịu đựng cảm giác đau đớn, nghiến răng nghiến lợi chậm rãi ưu nhã đứng lên.
"Lạc......"
Hô hấp hơi hỗn loạn, ngực phập phồng, Minh Lạc không kìm chế cảm xúc được, ánh mắt không còn vẻ dịu dàng, ôn hòa thường ngày, có chút lạnh lẽo liếc thím Cung, cắt lời bà ta: "Tại sao lại gọi tôi là Lạc tiểu thư, tôi không phải là đại tiểu thư của nhà họ Minh sao?"
Thím Cung hốt hoảng.
Bên ngoài trời mưa to xối xả, gió lớn đập vào cửa sổ gây ra những âm thanh ồn ào, ầm ầm ầm ầm như đánh thật mạnh vào lòng cô ta.
Minh Lạc nhắm mắt lại, lông mi khẽ run.
"Xin lỗi, thím Cung tôi không sao, bà đi đi." Áp xuống cảm xúc trong mắt, quay mặt đi chỗ khác cô ta kìm chế nói.
Thím Cung há hốc mồm, cuối cùng chỉ nói: "Vậy nếu có việc gì cô chủ cứ gọi tôi."
Ngay cả một tiếng lạc tiểu thư cũng không dám gọi lại.
Minh Lạc mở to mắt, thả lỏng đôi tay đã nắm chặt thành nắm đấm từ nãy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-vo-han/1028969/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.