Mặt Lý Trí vẫn không chút thay đổi. So với Lưu Tử Ngạo không ngừng tức giận ngút trời, sự bình tĩnh của Lý Trí có chút máu lạnh.
Lưu Tử Ngạo quăng tất cả tư liệu trong tay đến trước mặt Hà Nhu Quân, “Nhu Quân, cậu điên rồi sao?!”
Hà Nhu Quân không nói một lời, thẩn thờ nhìn chằm chằm tách café trên bàn, Lưu Tử Ngạo gào thét cũng không khiến anh có chút động tĩnh gì.
Lý Trí ngồi đối diện với Hà Nhu Quân, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thật lâu mới lạnh nhạt mở miệng, “Việc này chỉ sợ là không giấu được, lão đại mà biết thì cậu tính sao đây?”
Nghe vậy, Hà Nhu Quân mới từ từ có phản ứng, “Không biết.”
“Không biết?!” Lưu Tử Ngạo có chút kích động túm lấy cổ áo của anh, trên mặt không cần nói cũng biết là phẫn nộ, gân xanh hiện ra trên trán.
Lý Trí rốt cuộc cũng có chút tức giận, đứng dậy mạnh bạo kéo Lưu Tử Ngạo ra, quát lớn với anh, “Làm càn cái gì!” Quay người lại đạp cho Hà Nhu Quân một cước, “Thời gian này bận rộn như vậy, cậu lại muốn có thêm rắc rối hả!”
Hà Nhu Quân không nói gì, vuốt bắp chân bị đá đau, có chút mệt mỏingồi xuống, sự thật trước mắt anh không thể nào giải thích, cũng chưatừng nghĩ là sẽ giải thích.
Vốn còn muốn nói thêm vài câu nữa với cậu ta, nhưng nhìn bộ dạng mệtmỏi của cậu, Lý Trí liền ngừng nói. Dù thế nào đi nữa cũng là anh em nhà mình, nhiều năm vào sinh ra tử hỗ trợ lẫn nhau, mặc dù lúc này anh quảthực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi/91205/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.