Ngày hôm sau, thời tiết ở thành phố A rất tốt, tuyết trên mặt đườngđã tan đi, đường cũng đã khô ráo hoàn toàn. Mạnh Ảnh và Trình Diệc Nhiên ăn cơm trưa rồi mới đi đến nghĩa trang.
Thật nhiều bậc thang, Trình Diệc Nhiên dắt tay Mạnh Ảnh từng bướctừng bước đi lên, vị trí của nghĩa trang này hơi cao, gốc thông vẫn cònđọng một chút tuyết, càng lên cao càng cảm thấy âm u lạnh lẽo. TrìnhDiệc Nhiên cởi áo khoác của mình choàng lên người Mạnh Ảnh, Mạnh Ảnhquay đầu lại cười cười, “Diệc Nhiên, em không lạnh.” Nói rồi lấy áo khoác xuống mặc cho Trình Diệc Nhiên, cẩn thận cài từng nút lại cho anh.
Dọc đường đi Mạnh Ảnh chỉ im lặng, để mặc Trình Diệc Nhiên ôm chặtdẫn cô đi. Cô nghĩ, cuộc sống của cô cứ như vậy, cứ như vậy trôi quacũng tốt, ít nhất Trình Diệc Nhiên rất yêu cô, so với Mẹ, cô không biếtyêu gấp bao nhiêu lần.
“Đến rồi.” Đi đến lưng chừng núi, Mạnh Ảnh dẫn Trình Diệc Nhiên đi thẳng xuống từ một hàng một.
Đi nhanh tới gần cuối hàng, Mạnh Ảnh mới dừng lại trước một ngôi mộ,cúi người đặt hoa trong tay xuống, lùi ra sau một bước. Lúc này trời cóchút gió, tóc Mạnh Ảnh hơi lộn xộn, Trình Diệc Nhiên đưa tay tới nhẹnhàng vén những sợi tóc đang vướn trên mặt cô. Cô quay qua mỉm cười vớiTrình Diệc Nhiên.
Mạnh Ảnh có vài phần giống người phụ nữ trong ảnh đặt trên bia mộ, vẻ mặt hiện lên nét dịu dàng, cái này Mạnh Ảnh lại khác, nhiều lúc dáng vẻ của Mạnh Ảnh cũng rất lãnh đạm, tức giận không màn gì cả. (Ten:nguyên văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi/91204/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.