Trần gia.
Hiểu Anh vốn đang thấp thỏm đi đi lại lại trong phòng khách, khi thấy cổng lớn mở ra liền vội vã chạy ra đón người.
Lúc thấy anh an an ổn ổn từ trong xe đi ra cảm xúc của cô cuối cùng cũng bùng nổ, cô gần như ngay lập tức nhào vào lòng anh mà khóc lớn, Tuấn Nguyên áy náy ôm lấy cô vỗ về.
"Anh đã không sao rồi, anh cũng không hề chạm vào người con gái khác, em không cần lo lắng như vậy."
Trên đường về anh đã nghe ông cụ Trần nói qua về tình hình của cô, cũng biết ba anh đã đối xử với cô và mẹ mình như thế nào.
Rõ ràng đã hứa sẽ bảo vệ cô thật tốt, vậy mà lần nào cũng nuốt lời, còn khiến cô gặp nguy hiểm nữa.
Nghĩ đến đây anh càng ra sức ôm chặt cô gái ở trong lòng mình hơn.
Hiểu Anh ở trong lòng anh nghẹn ngào đến mức nói không thành tiếng, cô chỉ đành gật đầu liên tục như muốn chứng minh cho anh thấy cô thật sự tin tưởng anh, mãi một lúc sau cô mới thút thít nói.
"Em cứ nghĩ bản thân mình sẽ đánh mất anh, lúc đó em thật sự rất sợ hãi, sau này em sẽ không chọc tức anh hay không làm anh đau lòng nữa.
Xem ra lần này cô thật sự bị dọa sợ rồi.
Ánh mắt Tuấn Nguyên từ đau lòng chuyển sang lạnh lùng tàn nhẫn.
"Chúng ta vào nhà trước đi."
Tuấn Nguyên nhìn gương mặt mệt mỏi của cô liền đẩy cô ra rồi dẫn cô vào nhà, trước đó anh vẫn không quên cho người dìu ông nội đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-em-ca-doi-2/1279155/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.