Chu Thừa Trạch cúi xuống lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạch Tử, dáng đứng cao cao tại thượng khiến cho hắn ta tựa như kẻ độc tài.
“Hôm nay tao phải bắt chúng mày trả giá cho tội lỗi mà chúng mày đã gây ra!”
Giọng nói băng lãnh không mang theo chút độ ấm tựa như âm thanh từ địa ngục đâm thẳng vào tai Mạch Tử khiến Mạch Tử không nhịn được mà rùng mình.
Lời nói không đầu không đuôi của Chu Thừa Trạch khiến cho Mạch Tử rất khó hiểu: “A Trạch, anh đang nói gì vậy? Chúng ta là bạn tốt, tại sao anh lại bắt cóc Mạch Bảo?”
“Tại sao à? Mày muốn biết tại sao? Được thôi, tao sẽ cho chúng mày chết minh bạch!” Chu Thừa Trạch dứt lời liền ném khung ảnh trong tay xuống chân hai người, khung ảnh vỡ nát, mảnh kính vụn văng tung tóe, tấm hình bên trong hơi biến dạng. Mạch Tử nhìn người con trai trong hình, ánh mắt có đôi phần tương tự với Chu Thừa Trạch nhưng không có được phần ổn trọng mà lại mang theo chút ngây thơ trẻ con.
Bất chợt một vài hình ảnh thoáng lướt qua trong đầu, ban đầu còn mơ hồ nhưng dần dần hiện lên rõ nét.
Mạch Tử hoảng hốt nhìn người con trai trong di ảnh, lẩm bẩm: “Cậu… cậu ấy là…”
“Sao hả? Nhớ ra chưa?” Chu Thừa Trạch lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người trước mặt. “Chu Thừa Trạch, mày cố tình tiếp cận Mạch Tử là vì muốn làm ra chuyện vô liêm sỉ này? Bọn tao đúng là nhìn lầm người rồi!”
Diệp Tử Phàm siết chặt nắm tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124261/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.