Trước cửa phòng cấp cứu, Mạch Tử yếu ớt nằm trong lòng Diệp Tử Phàm, đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm vào bóng đèn đỏ rực trên cửa phòng giải phẫu.
Diệp Tử Phàm nhẹ vỗ về lưng của Mạch Tử mà an ủi: “Mạch Tử, viện trưởng Mạnh đích thân phẫu thuật nên Mạch Bảo nhất định sẽ không sao đâu!”
Mạch Tử khẽ gật đầu, trong giọng nói tràn ngập lo lắng lẫn ân hận: “Tất cả chỉ tại em! Lẽ ra em không nên tiếp xúc quá thân mật với Chu Thừa Trạch, không nên quấn lấy anh không để anh sớm đi đón Mạch Bảo về. Nếu Mạch Bảo xảy ra chuyện thì…”
Mạch Tử càng nói càng nghẹn nào, trái tim của Diệp Tử Phàm cũng rất đau.
Đột nhiên cánh cửa phòng giải phẫu bật mở, một người y tá trẻ đẩy cửa đi ra hỏi hai người: “Hai người ai là người nhà của Mạch Bảo?” Mạch Tử nhảy bật lên nhào tới túm chặt tay hỏi cô y tá: “Sao vậy? Mạch Bảo làm sao? Tôi là ba của thằng bé!”
“Anh có phải thuộc nhóm máu RH âm tính không? Các người cũng thật là, tại sao lại không nói sớm về việc đứa bé thuộc nhóm máu hiếm? Bây giờ kho máu của bệnh viện không có nhóm máu này, đang còn phải điều máu từ bệnh viện khác đến. Nếu như anh cũng có nhóm máu này thì mau truyền cho bệnh nhân một ít.” Y tá giải thích.
Bàn tay đang níu lấy cánh tay người y tá của Mạch Tử yếu ớt buông xuống, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ lẫn thất bại: “Tôi không phải là nhóm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124263/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.