Mấy ngày nay Mạch Tử đều cảm thấy cơ thể rất mỏi mệt, cảm giác như bị rút hết sức lực, cổ độc trong cơ thể phát tác càng lúc càng thường xuyên, từ một ngày một lần đến một ngày mấy lần. Mỗi lần cổ độc phát tác thì ***g ngực như bị vô số cây kim không ngừng châm vào, càng lúc càng nghiêm trọng. Có vài lần suýt nữa thì bị Diệp Tử Phàm phát hiện, Mạch Tử đành phải hàm hồ đáp qua loa để cho qua chuyện. Mỗi đêm đều triền miên tựa như muốn đem hết tất cả nhiệt tình của đời này thiêu đốt sạch sẽ, chỉ có như vậy Mạch Tử mới cảm giác bản thân vẫn còn tồn tại.
Mạch Tử bốc đồng quấn lấy Diệp Tử Phàm không cho về nhà, càng không bảo Diệp Tử Phàm đón Mạch Bảo về.
Một lần cổ độc phát tác, Mạch Tử toàn thân vô lực nằm trên giường, không nhịn được mà tính toán vì con trai.
Mạch Tử có thể nhìn ra được Diệp Tử Phàm là thật tâm yêu thương Mạch Bảo, Mạch Tử chỉ hy vọng Mạch Bảo có thể vui vẻ lớn lên, không cần bởi vì chuyện mình sớm qua đời mà để lại bóng ma cho bé.
Diệp Tử Phàm tưởng Mạch Tử mệt nên mấy ngày nay không cho Mạch Tử nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì, ngoại trừ ăn, ngủ, tắm rửa thì chỉ có ân ái triền miên. Mạch Tử xuyên qua cánh cửa phòng ngủ khép hờ nhìn thân ảnh tiêu sái bên ngoài, không nhịn được liền cong khóe môi, cảm giác ngọt ngào lẫn chua xót tràn ngập trong tim, càng triền miên lại càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-dung-phu/3124259/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.