Nhiếp Nhiên không ngờ anh sẽ quay lại nhìn mình, vẻ mặt hơi sững sờ, sau đó cô cười nâng ly lên với anh, dường như là đang chúc mừng anh.
Hoắc Hoành nhân lúc Hoắc Khải Lãng nói chuyện với người khác, cũng nâng ly lên với cô.
Hôm nay Nhiếp Nhiên là thuộc hạ của anh nên cũng chú ý ăn mặc hơn. Cô mặc quần dài màu đen, phía trên là cái áo ngắn chiết eo hở vai màu đen.
Tóc cô không vấn lên mà dùng đồ trang sức kim loại màu bạc tùy ý ghim lên thành cái đuôi ngựa thấp, son môi màu đỏ hồng càng khiến cô thêm xinh đẹp mà trưởng thành.
Thật ra quần áo buổi sáng đưa tới không phải là bộ này.
Bộ quần áo đó nghiêm chỉnh mà nói không thể gọi là quần áo, chỉ có thể gọi là dây đeo.
Ít nhất ở trong mắt Hoắc Hoành là như vậy.
Hai sợi dây nhỏ, giống như lúc nào cũng có thể đứt.
Buổi sáng Hoắc Hoành thấy cô ăn mặc như vậy, lập tức yêu cầu cô đổi bộ khác.
Nguyên nhân là, quá nguy hiểm!
“Ngộ nhỡ em không cẩn thận móc vào chỗ nào, dây bị đứt thì phải làm sao!” Hoắc Hoành nghiêm túc nói.
Nhiếp Nhiên nghe mà cạn lời.
Cô tham gia tiệc chứ không phải đi đánh nhau, cũng không phải đi huấn luyện, làm sao có thể móc vào cái gì được?
“Hồi đó không phải em rất thích váy cao cổ dài tay sao?” Ý Hoắc Hoành dĩ nhiên là cái váy chẳng ra đâu vào đâu mà cô đã mặc khi lần đầu tiên cô đi dự tiệc với anh.
“Khi đó em không muốn đi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598770/chuong-1479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.