TAnh nhìn đồng hồ, lại nói chuyện với mọi người một lúc, sau đó không biết nói thầm với Hoắc Khải Lãng cái gì rồi rời khỏi đám người. Nhiếp Nhiên đứng ở trên ban công luôn chú ý Hoắc Hoành, thấy anh đột nhiên đi ra từ trong đám người đến chỗ mình thì lập tức cau mày lại. Nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì anh đã lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.” “Bữa tiệc còn chưa kết thúc, anh muốn đi đâu?” “Có việc quan trọng, mau đi thôi.” Bị Hoắc Hoành giục, Nhiếp Nhiên chỉ có thể buông ly rượu xuống, theo anh lén chạy ra ngoài từ một chỗ vắng. Vừa đi ra khỏi nơi tổ chức tiệc, Hoắc Hoành đã kéo Nhiếp Nhiên chạy về phía bãi đậu xe. Hai người ngồi lên xe, nhanh chóng rời khỏi đó. “Rốt cuộc anh muốn đưa em đi đâu?” Nhiếp Nhiên ngồi trên ghế phụ thật sự không hiểu rốt cuộc có chuyện gì quan trọng mà phải rời đi lúc bữa tiệc đang diễn ra. “Đến rồi em sẽ biết.” Hoắc Hoành thần bí lái xe, vẻ mặt hồ hởi, Nhiếp Nhiên chưa từng thấy anh như thế bao giờ. Rốt cuộc anh làm sao thế, chẳng lẽ là bởi vì có cổ phần của Hoắc thị cho nên vui đến thế à? Phản ứng thế này đúng là quá lớn rồi. Cô mang theo nghi vấn như vậy ngồi im trên ghế phụ, chờ Hoắc Hoành công bố câu trả lời sau khi đến nơi. Chỗ Hoắc Hoành đưa cô đi hơi xa, rõ ràng bọn họ rời bữa tiệc từ trưa, nhưng đến khi sắc trời dần dần tối lại, xe vẫn chưa đến nơi. Đường càng lúc càng vắng vẻ, ngay cả đèn đường cũng không có. “Đói không?” Hoắc Hoành quan tâm hỏi. Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Bình thường.” Bữa tiệc trưa nay Hoắc Hoành đặc biệt cho mình đi tìm đồ ăn, cô ở sau bếp ăn bánh ngọt thơm ngon vừa mới ra lò. Dĩ nhiên, trừ ăn ra, cô cũng thuận tiện tới gìn giữ an ninh nơi này, cô vẫn nhớ rất sâu sắc lần đó có người động tay động chân ám sát Hoắc Hoành ở trong bếp. “Còn nửa tiếng nữa, sắp đến rồi.” Lời của Hoắc Hoành khiến Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô lại đột nhiên phát hiện con đường này hơi quen thuộc. “Đây là chỗ nào?” Dưới bóng đêm, mặt đường không có đèn khiến cô không thể thấy rõ cả con đường, chỉ có thể hỏi Hoắc Hoành. Hoắc Hoành không đáp, chỉ hỏi ngược, “Em không nhớ à?” Nhớ? Cô phải nhớ cái nơi hoang vắng thế này à? Xe càng đi về phía trước, cảnh tượng trước mắt càng nhiều, dần dần Nhiếp Nhiên càng phát hiện ra cảnh vật quen thuộc kia rốt cuộc là chỗ nào! Nhà gỗ nhỏ! Đó là nơi bọn họ ở gần nửa tháng! Lần này Hoắc Hoành đi vòng qua từ sau núi, cho nên nhất thời cô chỉ thấy mơ hồ mà không lập tức nhận ra ngay. “Anh không ở đó làm cho tốt bổn phận tổng giám đốc, dẫn em đến đây làm gì?” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, không hiểu vì sao lúc này anh lại đưa mình đến căn nhà gỗ nhỏ này. Lúc này xe đã dừng ở bên ngoài nhà gỗ nhỏ. Chương 1480.2GIAO THỪA - SINH NHẬT (SIÊU NGỌT! NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐỌC!) Hoắc Hoành tháo dây an toàn ra, cười nói: “Đương nhiên là cùng em đón giao thừa rồi.” Nhiếp Nhiên lại càng cau chặt hơn, “Sao anh phải như vậy? Ngộ nhỡ Hoắc Khải Lãng không vui thì làm thế nào? Hôm nay dù sao cũng là tiệc đón người mới.” Cô cảm thấy Hoắc Hoành lúc này lại tùy hứng giống như trẻ con. “Nhưng anh muốn bù cho em một ngày lễ. Mặc dù em từng nói em chỉ muốn có người có thể luôn ở bên em, nhưng anh vẫn muốn cho em những thứ này, anh muốn thực hiện hết những lời hứa với em, muốn làm cho em tất cả những quá trình mà các cô gái nên có trong đời.” “Nhiếp Nhiên, em nên có thứ những các cô gái bình thường đều có.” Ánh đèn trước xe vẫn sáng, ánh sáng chiếu vào trong mắt anh. Trong đêm tối, đôi mắt sâu của anh như có ánh sao lóe lên, giống như cả ngân hà đều ở trong mắt anh, chói mắt nhưng lại yên bình. Trong lòng Nhiếp Nhiên có cảm giác run rẩy quen thuộc. Anh nói, Nhiếp Nhiên, em nên có tất cả những thứ này. Nên có tất cả sao? Cô sống ở trong máu, chìm sâu dưới địa ngục hai mươi năm, chỉ muốn một mình sống cuộc sống yên bình không tranh đấu với đời. Bây giờ có thể có người bên cạnh đã là chuyện cô chưa bao giờ nghĩ đến rồi, nhưng lúc này người bên cạnh lại nói với cô, cô còn có thể có thứ những cô gái bình thường đều có. Cô luôn cho là từ ngày giết người, mình đã không phải là con gái nữa. Mà là một ma quỷ, là ác ma vì sự sống của mình mà giết chết người khác. Tai Nhiếp Nhiên ong ong, lại nhìn căn nhà gỗ nhỏ bên ngoài kính chắn gió kia để hòa dịu tâm trạng nhất thời khó mà bình tĩnh được. Cô hắng giọng, cố làm ra vẻ thoải mái nói: “Hình như những cô gái khác đều đến nhà hàng xoay tròn sang trọng, Hoắc tổng lại dẫn em đến cái căn nhà gỗ nhỏ nát đó, đúng là quá keo kiệt rồi.” Hoắc Hoành thấy đáy mắt cô giống như giếng cạn nổi lên sóng gợn, nhưng vẫn đùa như vậy, biết cô đang che đậy theo bản năng nên anh chỉ cười cởi dây an toàn cho cô, “Em không thích chỗ đó.” Nhiếp Nhiên nâng cao giọng ồ một tiếng, “Vậy em thích cái nhà cỏ tranh nát này à?” “Đối với em mà nói, chỗ sang trọng thế nào cũng không quan trọng bằng an toàn.” Hoắc Hoành cười một tiếng, sau đó xuống xe trước. Nhiếp Nhiên bị nụ cười dịu dàng của anh làm cho run rẩy trong lòng. Đây không phải là lần đầu tiên, hồi đó khi anh tỏ tình ở sau xe, thấp giọng hứa hẹn về đêm Tết dương lịch, cũng đã khiến trái tim cô trở nên bất an và căng thẳng như vậy. Lúc cô vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Hoắc Hoành đã vòng qua bên kia, mở cửa xe cho cô, đỡ cô xuống. Đêm giao thừa vẫn lạnh lẽo, vừa xuống xe, Hoắc Hoành đã cởi Âu phục của mình ra khoác lên vai cô. Thật ra thì từ khi xuống xe đến nhà gỗ nhỏ đó có mấy bước mà thôi, nhưng thấy anh kiên trì, cô cũng chỉ có thể khoác vào. “Đi, vào xem anh chuẩn bị cái gì nào.” Anh cầm tay Nhiếp Nhiên đi vào nhà gỗ. Cửa vừa đẩy ra, bên trong tối om, Nhiếp Nhiên cau mày lại. Lúc cô đang muốn hỏi rốt cuộc chuẩn bị cái gì thì nghe thấy tách một tiếng, đèn trong nhà gỗ nhỏ lập tức sáng lên. Trong nháy mắt, ánh sáng chiếu vào mắt Nhiếp Nhiên, cô híp mắt lại, đến khi thấy rõ mới phát hiện cái bàn trong phòng phủ một lớp vải màu đỏ thẫm, giá cắm nến màu bạc chạm trổ phức tạp đặt ở chính giữa, hai đầu bàn đặt khay đồ ăn bằng sứ màu trắng cùng với dao nĩa bằng bạc. Dưới ánh đèn ấm áp, mọi thứ đều nhẹ nhàng mà tươi đẹp. Đột nhiên, một màu đỏ tươi đập vào mắt cô. Nhiếp Nhiên theo bản năng căng người lên, còn chưa có bất cứ hành động gì đã ngửi thấy mùi hoa hồng thoang thoảng truyền tới. Sau đó trong tay cô có thêm một bông hoa hồng đỏ. Chương 1480.3GIAO THỪA - SINH NHẬT (SIÊU NGỌT! NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐỌC!) “Thích không?” Hoắc Hoành đứng ở bên cạnh, mỉm cười hỏi. “Rốt cuộc anh làm từ lúc nào thế?” Nhiếp Nhiên thấy trong nhà trang trí rất công phu, có thể nhìn ra được người trang trí rất dụng tâm. Hoắc Hoành đắc ý nhướng mày, “Không nói cho em biết.” Sau đó anh nhẹ nhàng ấn cô lên một cái ghế, “Em ở đây nghỉ ngơi một lát, anh đi làm bít tết, một lát là có thể ăn rồi.” Nói xong anh xắn tay áo lên, đi đến phòng bếp. Hôm nay anh mặc quần áo đi tiệc, áo sơ mi màu trắng bị anh xắn lên đến tận cánh tay, anh đứng ở trước bếp bận rộn, lại khiến cô có cảm giác trở lại khoảng thời gian nửa tháng trước. Cô ngồi đó, ngơ ngẩn nhìn từng động tác thuần thục của anh. Đến khi Hoắc Hoành nấu xong hết tất cả, anh bày thức ăn lên bàn, lại lấy hai cái đế ly cao cùng một chai rượu vang đỏ từ trong phòng bếp ra. Sau đó anh đốt cây nến trên bàn lên. Đèn trong nhà bị tắt hết đi, chỉ có ánh nến trên bàn phối hợp với hai ngọn đèn sát đất nhỏ, mập mờ như mộng. Chất lỏng màu đỏ thẫm lắc lư trong cái ly đế cao, Hoắc Hoành ngồi đối diện cô, nhẹ nhàng nâng ly muốn cụng ly với cô. Nhiếp Nhiên thấy anh nghiêm túc như vậy, mỉm cười nâng ly cụng nhẹ với anh một cái. Tiếng thủy tinh vang lên lanh lảnh. Hoắc Hoành dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nếm thử đĩa bò bít tết trước mặt. Đợi cô cắt một miếng nhỏ bỏ vào trong miệng nhai, anh mới hỏi: “Thế nào, ngon không?” Nhiếp Nhiên nuốt miếng thịt bò trong miệng, đưa ra ý kiến nhỏ, “Lần sau có thể làm chín hơn chút nữa.” Hoắc Hoành hơi kinh ngạc, “Em không thích ăn bò bít tết chín năm phần à?” “Không phải, là em không thích ăn sống.” Đúng vậy, cô không thích. Miếng thịt bò còn hơi mùi máu kia khiến cô nhớ lại thời gian mình ăn thịt bò sống trong căn cứ kiếp trước. Nhưng Hoắc Hoành không biết, chỉ cho là cô không chịu được đồ ăn sống, vì vậy cười nói: “Vậy em phải học thích mới được, lúc diễn tập dã ngoại không thể đốt lửa, chỉ có thể ăn sống.” Nhiếp Nhiên nghe thì biết anh hiểu lầm rồi, đâu phải cô không thể ăn sống, chỉ là không thích mà thôi. Có điều cô cũng không giải thích, dù sao miếng bò bít tết bé như vậy, ăn mấy miếng là hết, so với những đĩa thịt sống lớn ở kiếp trước đã tốt hơn rất nhiều rồi. Nhưng Hoắc Hoành đâu có nỡ, buổi hẹn anh dày công chuẩn bị lâu như vậy không thể bị một miếng thịt bò làm xáo trộn được, anh lập tức giơ tay bê cái đĩa đó đi, “Nếu em không thích ăn thì đừng ăn nữa, bây giờ đâu phải là huấn luyện, không cần miễn cưỡng mình.” Nói rồi anh bê khay đồ ăn khác đến trước mặt cô, “Nếm thử tôm hùm và gà rừng hấp rượu vang anh làm xem, còn có món canh hải sản này nữa, mùi vị cũng không tệ.” Nhiếp Nhiên im lặng ăn mấy miếng, Hoắc Hoành không nhịn được lại hỏi: “Thế nào, mấy món ăn này có hợp khẩu vị em không?” Nhiếp Nhiên gật đầu nói: “Ừm, mùi vị rất được.” Sau khi ăn xong miếng thịt tôm hùm cuối cùng, cô bồi thêm một câu: “Anh đã đi học hả?” “Sao em biết?” Hoắc Hoành đang lắc ly rượu, dừng tay lại. Nhiếp Nhiên cười trả lời: “Vừa rồi anh nấu mấy món này, dù tay nghề đâu vào đấy nhưng lẩm nhẩm từng bước, chứng tỏ anh không hề thường xuyên làm, hơn nữa còn phải học thuộc.” Hoắc Hoành cười khẽ, “Đúng là cái gì cũng không qua được mắt em.” Nhiếp Nhiên nhướng mày cười đắc ý, chủ động cụng nhẹ ly với anh. Sau đó bữa tối rất vui vẻ. Chương 1480.4GIAO THỪA - SINH NHẬT (SIÊU NGỌT! NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐỌC!) Hiếm khi hai người không bị quấy rầy như vậy, còn có thể hẹn hò lãng mạn dưới ánh nến, trong lòng Hoắc Hoành rất thỏa mãn. Anh uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, sau đó đứng dậy đi tới góc phòng, lấy một cái đĩa nhạc màu đen đặt lên cái máy hát kiểu cũ, tiếng đàn violin du dương lập tức vang lên. Máy hát đĩa kia nhìn là biết không hề rẻ. Vì bữa tối hôm nay mà Hoắc Hoành phải mang món đồ này từ nghìn dặm xa xôi về, đủ để có thể thấy anh nghiêm túc với bữa tối nay thế nào. Trong tiếng đàn violin du dương, anh đi tới, giơ tay ra trước mặt cô, “May I?” Dáng vẻ lịch sự đó khiến Nhiếp Nhiên không nhịn được bật cười, “Anh nhất định phải hoàn thành toàn bộ quy trình không bỏ sót chút nào à?” Cô đã qua cái tuổi đó rồi, ít nhất tuổi tâm lý là như vậy. Cho nên khi nhìn thấy anh làm những điều đó, cô không hề thẹn thùng như những cô gái khác mà lại cảm thấy hơi buồn cười. Nhưng Hoắc Hoành vẫn kiên trì như cũ khiến Nhiếp Nhiên chỉ có thể đi hoàn thành cùng anh. Nhiếp Nhiên biết khiêu vũ, điều này khiến Hoắc Hoành cảm thấy hơi bất ngờ. “Ai dạy em khiêu vũ thế, nhảy đẹp lắm. Anh vốn đã chuẩn bị tâm lý bị em giẫm lên chân rồi.” Tay anh đặt lên eo cô, thân hình nhỏ bé của cô gần như bị anh ôm hẳn vào trong lòng. Ý cười ở khóe miệng Nhiếp Nhiên hơi cứng lại, sau đó bình tĩnh nói: “Khi còn bé, mặc dù em không tham gia yến tiệc, nhưng xem lâu như vậy cũng biết một chút.” Trên thực tế, ở kiếp trước, ngoài trừ học giết người thế nào ra, căn cứ còn dạy cô rất nhiều rất nhiều thứ, một phần trong đó chính là học làm một cô gái xuất sắc. Khiêu vũ đối với những cô gái thục nữ kia là chương trình học cần thiết, cái đó có thể mang đến cho bọn họ cơ hội giao lưu với các thiếu gia. Đương nhiên, cũng là một cơ hội tốt để cô có thể đến gần mục tiêu. Nhiếp Nhiên vẫn còn đang suy nghĩ, đột nhiên một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán cô, sau đó cô nghe thấy anh nói nhỏ bên tai mình: “Em thật thông minh.” Hóa ra Hoắc Hoành thấy cô nhất thời im lặng, tưởng là khơi lại chuyện không vui gì của cô nên làm thế này để xoa dịu bầu không khí. Nhiếp Nhiên khẽ ngẩng đầu lên, ánh sáng mộng ảo khiến nụ cười ở khóe miệng cô vô cùng tươi đẹp. Lúc Hoắc Hoành rung động đang muốn cúi người bắt lấy đôi môi đỏ mọng kia, nụ cười đó trong nháy mắt thay đổi, “Có điều, nếu anh đã chuẩn bị rồi, em cũng không thể để cho anh uổng công được.” Hoắc Hoành còn chưa hiểu ra đã thấy chân nhói lên, anh không chút đề phòng nào bị cô giẫm một cái, đau đến mức phải hít sâu một hơi. Nhiếp Nhiên làm ra vẻ vô tội nói: “Không phải anh đã chuẩn bị rồi sao, sao vẫn có vẻ mặt này?” Còn chưa nhảy đã chuẩn bị tâm lý bị đạp, vậy thì cứ chuẩn bị đi! Cả bài khiêu vũ, thỉnh thoảng Nhiếp Nhiên lại đạp anh một cái, cuối cùng Hoắc Hoành đầu hàng nói: “Anh sai rồi.” Thật ra thì Nhiếp Nhiên đạp cũng không quá đau, cô vẫn lưu tình, nhưng trong thời khắc lãng mạn này, thỉnh thoảng bị đạp một cái thật sự là phá hỏng bầu không khí. Dưới ánh nến, anh khổ sở cầu xin tha thứ khiến Nhiếp Nhiên cuối cùng không nhịn được vùi vào lòng anh cười. Hoắc Hoành từng thấy nụ cười xấu của cô rất nhiều lần, cũng đã từng thấy cô cười lạnh tức giận, cũng từng thấy nụ cười dịu dàng của cô với mình, nhưng nụ cười nghịch ngợm như vậy thì không thường gặp. Cô vùi cả người trong lòng anh, cười đến run cả vai. Cuối cùng trông cô cũng có dáng vẻ mà tuổi này nên có rồi. Chương 1480.5GIAO THỪA - SINH NHẬT (SIÊU NGỌT! NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐỌC!) Hoắc Hoành cúi đầu nhìn người trong lòng, khóe miệng cũng không nhịn được cong lên. Nếu có thể khiến cô ngày nào cũng cười như vậy, anh không ngại thường xuyên bị đạp, thật đấy. Nhiếp Nhiên cười một lúc, nghe thấy bên tai mình có tiếng hít thở của Hoắc Hoành, cô hơi ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện anh đang ôm mình với tư thế rất thân mật. “Còn chương trình gì nữa không?” Nhiếp Nhiên thu lại nụ cười, khẽ đẩy ngực anh. Hoắc Hoành buông cô ra một chút, cúi đầu nhìn gương mặt hơi đỏ của cô, nhẹ giọng nói: “Có.” Vừa dứt lời, bên ngoài trong nháy mắt đã “đùng...” một tiếng. Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chùm pháo hoa màu vàng sáng rực nổ tung trong bóng đêm. “Anh nói rồi, anh sẽ cho em chùm pháo hoa lớn nhất, loại pháo hoa chiếu sáng nửa bầu trời ấy.” Giọng Hoắc Hoành trầm thấp vang lên bên tai cô. Đùng! Lại một chùm pháo hoa nữa nở rộ trên bầu trời đêm. Hết chùm này đến chùm khác. Cả ngôi nhà đều được ánh sáng đó bao phủ. Đĩa nhạc cũ trong phòng vẫn còn tiếp tục, nhưng âm thanh đã bị pháo hoa che mất rồi. Hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau từ lúc khiêu vũ trước đó. Nhiếp Nhiên nhìn pháo hoa ngoài cửa sổ, kinh ngạc khẽ cong khóe miệng lên. Cô thu hồi ánh mắt, nhìn người đàn ông trước mặt rồi đỡ lấy mặt anh, khẽ hôn lên môi anh, “Cảm ơn, em rất thích.” Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, khiêu vũ, pháo hoa, toàn chuyện không mới mẻ gì nhưng anh lại làm tất cả. Nhiếp Nhiên biết Hoắc Hoành có thể cho cô những cách hẹn hò khác hơn cả thế này. Nhưng bởi vì muốn để cô cảm nhận được kiểu hẹn hò những cô gái bình thường đều có, cho nên anh làm tất cả không qua loa chút nào, giống như sách giáo khoa tiêu chuẩn. Trên thực tế, cô không để ý đến những thứ này, cho dù thật sự nhìn thấy những thứ này, cô vẫn cảm thấy buồn cười hơn là lãng mạn. Nhưng... đây là tấm lòng của anh. Hoắc Hoành thấy cô chủ động thì cảm thấy tất cả vất vả đều đáng giá. Pháo hoa ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục, ánh sáng mạnh mẽ nối tiếp nhau gần như thật sự chiếu sáng nửa bầu trời, cũng chiếu sáng ngôi nhà gỗ nhỏ. Trong ánh sáng chớp tắt với bầu không khí tươi đẹp như vậy, Hoắc Hoành chậm rãi cúi người muốn hôn cô. Tất cả nên thuận theo tự nhiên, nhưng người anh gặp phải lại là Nhiếp Nhiên không tuân theo lẽ thường. Lúc anh sắp hôn cô, Nhiếp Nhiên lại phì cười. Hoắc Hoành lập tức dừng lại. Anh cảm thấy tối nay Nhiếp Nhiên rất thích cười, mặc dù anh thích điều đó, nhưng vào thời khắc quan trọng như vậy... liệu có không thích hợp lắm không! “Em cười cái gì?” Hoắc Hoành khẽ nhíu mày, nhìn cô gái đang mím môi nín cười trong lòng. Một lúc sau, Nhiếp Nhiên mới nói: “Hôm nay anh làm đầy đủ hết những chuyện bạch mã hoàng tử nên làm rồi.” Bạch mã hoàng tử? Hoắc Hoành lập tức không theo nổi cô, tưởng là cô đang cảm thán cái gì, cười siết chặt cái tay ở eo cô, “Vậy công chúa của anh, tối hôm em có vui không?” Ai ngờ anh vừa nói xong, người trong lòng càng cười lớn hơn, hai tay túm lấy cổ áo sơ mi của anh, cười không thể ngừng lại được. Đây là chuyện Hoắc Hoành chưa từng thấy. Anh không hiểu câu này của mình buồn cười chỗ nào mà cô lại phản ứng lớn như vậy. “Rốt cuộc em làm sao thế?” Chương 1480.6GIAO THỪA - SINH NHẬT (SIÊU NGỌT! NHẤT ĐỊNH PHẢI ĐỌC!) Qua một lúc lâu sau, tâm trạng của Nhiếp Nhiên mới hòa hoãn lại. Cô kể lại lời của đám con gái trong bữa tiệc kia một lần, từ bạch mã hoàng tử đến di chứng nửa thân dưới, kể cho anh không sót một chữ. Đặc biệt là câu: Anh ta là một bạch mã hoàng tử chỉ có thể đứng nhìn từ xa nhưng không thể thưởng thức, cũng nói hết với anh. Hoắc Hoành vì lời nói của cô mà dần dần híp mắt lại, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nguy hiểm nói: “Em đang nghi ngờ năng lực của anh à?” Nhiếp Nhiên thấy anh như vậy lại không nhịn được muốn cười, mím chặt môi giải thích: “Những lời đó không phải là em nói...” King... koong... king... koong... Lúc này, tiếng chuông bên trong nhà nhẹ nhàng vang lên. Hoắc Hoành nghe thấy âm thanh đó, đột nhiên nở nụ cười vui sướng, “Em biết tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm đại diện cho cái gì không?” Nhiếp Nhiên buột miệng nói: “Cô bé Lọ Lem bị đánh trở về nguyên hình à?” Ý cười ở khóe miệng Hoắc Hoành cứng đờ, anh cốc đầu cô, “Linh tinh cái gì thế! Đồ ngốc, hôm nay là sinh nhật em!” Nhiếp Nhiên giống như tỉnh ngộ, “Vậy sao? Hình như thế.” Thân thể này nhiều năm chưa từng đón sinh nhật, làm sao cô nhớ được? Hoắc Hoành thấy cô không để ý như vậy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Cái gì mà hình như, chính là sinh nhật của em mà!” Nhiếp Nhiên giống như đã hiểu, gật đầu. “Em đã mười tám tuổi rồi, Nhiếp Nhiên.” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Hoành khiến Nhiếp Nhiên không theo kịp, cau mày lại, “Thế thì sao?” “Không phải vừa nãy em còn nghi ngờ anh à? Bây giờ em có thể đích thân thử xem.” Hoắc Hoành cười gian xảo, sau đó bế cô lên. Dù sao Hoắc Hoành cũng là đàn ông, cộng thêm mấy tháng qua bị khiêu khích đã nhịn đến sắp phát điên rồi, bây giờ cuối cùng cũng có thể, đương nhiên anh sẽ không khách khí. Anh đạp cửa phòng gỗ ra, sau đó bế cô lên giường. Cả người Nhiếp Nhiên chìm vào cái giường mềm mại, tóc cô xõa ra trên giường màu trắng, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt không kìm nén được của anh, cô khẽ mỉm cười. “Nói thật, anh chuẩn bị lâu như vậy, có phải là đợi tiếng chuông mười hai giờ không. Hả?” Tiếng cuối cùng kia rõ ràng mang ý cảnh cáo. Hoắc Hoành vừa định đè xuống thì hơi khựng lại, tâm tư mãnh liệt ở đáy mắt chỉ vì âm cuối của cô mà bị quét sạch. Xong rồi, bị phát hiện rồi! Anh do dự một lát rồi nói: “Anh muốn đón giao thừa và sinh nhật cùng em thì có gì sai à?” Nhiếp Nhiên đâu có không nhìn ra sự dè dặt của anh, lần này cô cười thật, giơ tay véo mũi Hoắc Hoành, “Lần sau không được thế này nữa.” Sau đó, cô vòng tay lên cổ anh. Thấy cô chủ động, trong lòng Hoắc Hoành chấn động, sau đó vui mừng thuận thế đè xuống. Hô hấp nóng bỏng, nụ hôn nặng nhẹ chậm rãi đi xuống, tiếng quần áo cọ xát vang lên, bầu không khí bên trong phòng càng lúc càng mập mờ. Nghe tiếng nỉ non của người bên dưới, da đầu Hoắc Hoành tê dại, anh có cảm giác như điện giật đến tận xương cụt. “Hoắc Hoành...” Anh vùi đầu vào cổ cô, khẽ cắn, mơ hồ nói: “Gọi anh là Sùng Chiêu... anh tên là Dịch Sùng Chiêu...” “Sùng Chiêu...” Ngoài cửa sổ, pháo hoa vẫn sáng lên trong đêm tối, sáng như ban ngày, trong ánh sáng chớp tắt không biết mình đang ở chỗ nào, ngẩn ngơ như mộng. ________ Woa mong chờ tập sau quá. Nhất định là sẽ rất nóng bỏng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]