GIẢI THÍCH TRÁ HÌNH
“Nhưng bây giờ anh giống như người hầu đi sau lưng tôi, anh cảm thấy Lâm Hoài dưới suối vàng biết được sẽ có tâm trạng thế nào!”
Nhiếp Nhiên khiển trách vô cùng hà khắc. Dương Thụ nghe thấy cô nhắc đến Lâm Hoài, cơ thể không khống chế được khẽ run lên.
“Dương Thụ, anh thật sự rất khiến tôi thất vọng!”
Dương Thụ siết chặt nắm đấm, nhưng mãi mà không mở miệng được.
“Tôi chỉ là…”
“Anh chỉ là cái gì? Chỉ là muốn giúp tôi? Ở trong sân huấn luyện anh thật sự có thể giúp tôi, nhưng ở trên chiến trường thì sao? Khi đó ngay cả chính mình anh còn không lo nổi, anh có thể giúp thế nào?”
Dương Thụ rất muốn mở miệng nói mình sẽ cố gắng, cố gắng làm tốt nhất, như vậy thì có thể bảo vệ cô mọi lúc mọi nơi. Nhưng anh ta biết những lời nói này vô cùng buồn cười.
Hai người cứ yên lặng đứng ở bên đường như vậy, ánh trăng mờ bao phủ trên người bọn họ, bầu không khí như đóng băng.
Một tân binh thấp giọng khẽ nói với một nữ binh khác bên cạnh: “Bọn họ làm sao thế? Không phải sĩ quan huấn luyện Quý bảo bọn họ chạy bù sao? Sao lại chạy đến đó nói chuyện? Hai người này đúng thật là to gan.”
Nữ binh kia nhìn hai bóng người mơ hồ phía xa cũng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đúng thế, quả là không coi sĩ quan huấn luyện Quý ra gì!”
“Nhưng vừa rồi cô gái này quát một tiếng to thật, người đàn ông kia bị cô ta mắng thì còn không dám ngẩng đầu lên.”
“Chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598690/chuong-1399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.