MỌI NGƯỜI GHEN TỊ - QUAN TÂM ĐẶC BIỆT
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, trong quân doanh vang lên một hồi còi cao vút báo rời giường.
Ngay lập tức, đám binh sĩ đang ngủ trong ký túc xá vừa nghe liền thấy mở mắt ngồi phắt dậy, gần như theo bản năng bắt đầu gấp chăn màn, thay quần áo.
Hà Giai Ngọc vừa xuống giường thì đã thấy chăn gối của Nhiếp Nhiên đã được gấp gọn, nhưng không thấy người đâu cả.
“Chị Nhiên đâu? Chị Nhiên đi đâu rồi?” Hà Giai Ngọc nhìn khắp giường trên giường dưới, còn tìm cả bên ngoài ban công nhưng vẫn chẳng thấy Nhiếp Nhiên đâu.
Điều này khiến cô ta đột nhiên nghĩ chuyện xảy ra ngày hôm qua là do cô ta huấn luyện quá mệt mỏi nên sinh ra ảo giác mà thôi.
“Hà Giai Ngọc, cậu bình tĩnh đi, cậu ấy...” Thi Sảnh thấy sáng sớm ngày ra mà cô ta chẳng thèm gấp chăn màn, cứ chạy lung tung khắp nơi trong phòng thì lập tức túm cô ta lại.
Hà Giai Ngọc bị cô ta giật lại bất ngờ thì loạng choạng, va thẳng vào người cô ta, hai người đều ngã phịch xuống giường.
Đúng lúc này, Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên vừa đi rửa mặt về kinh ngạc sững ra ngoài cửa.
Nhiếp Nhiên nhìn tư thế của hai người bằng ánh mắt rất đen tối: “Hai cậu đang làm gì thế?”
Thi Sảnh và Hà Giai Ngọc cùng ngẩng đầu lên, Hà Giai Ngọc thấy Nhiếp Nhiên đứng ngoài cửa thì nhất thời nhảy dựng lên, gào lớn: “Chị Nhiên!”
Vất vả lắm sức nặng đè trên người mới biến mất, Thi Sảnh khó khăn ngồi dậy, tức giận trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598691/chuong-1400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.