VỢ CHỒNG SON NGỌT NGÀO (1)
Trên bến tàu trống trải vang lên một tiếng súng làm mọi người run lên.
Trên họng súng bốc lên một hơi khói nhẹ, bị gió thổi một cái lập tức tản đi.
A Báo vẫn duy trì tư thế giơ súng bắn, vẻ mặt vẫn hung tợn vặn vẹo như cũ, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy sắc mặt hắn cứng đờ.
Sau ba giây ngắn ngủi, hắn ngã rầm xuống đất làm bụi bay mù mịt.
Hoắc Hoành ngồi trên xe lăn thu hồi khẩu súng lại, lạnh nhạt hỏi Nhiếp Nhiên phía đối diện: “Cô sao rồi?”
Nhiếp Nhiên bỏ súng xuống, đùa giỡn nhún vai, “Hắn còn chưa kịp nổ súng thì tôi bị làm sao được chứ? Cảm ơn Hoắc tổng đã cứu mạng.”
Hóa ra vừa rồi lúc A Báo muốn nổ súng bắn Nhiếp Nhiên, Hoắc Hoành đã kịp thời rút súng ra trừ khử hắn.
Thật ra, vừa rồi, Nhiếp Nhiên đã thấy Hoắc Hoành lén sờ vào thắt lưng nên cô mới cố ý khích A Báo để Hoắc Hoành có cơ hội ra tay thuận lợi.
Đương nhiên Hoắc Hoành biết động tác của mình không thoát được mắt cô, nhưng không ngờ cô lại hướng tiêu điểm chú ý lên người mình.
Vừa rồi nếu như anh chậm nửa nhịp, cô đứng ngay trước họng súng như vậy chắc chắn sẽ bị thương.
Cô gái liều lĩnh này!
Vẻ mặt anh lạnh nhạt, hình như còn mang theo sự tức giận, “Chắc cảnh sát sắp đến rồi, chúng ta phải rời đi ngay.”
Chú Trần vẫn đắm chìm trong khiếp sợ A Báo bị bắn chết mãi mà không thể hoàn hồn lại, đột nhiên nghe thấy Hoắc Hoành ra lệnh, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598662/chuong-1371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.