PHẢN CÔNG TRƯỚC KHI CHẾT (4)
Cô chặn họng làm chú Trần không nói được gì.
Chú Trần vô cùng tức giận, trong lời nói với A Báo cũng có vẻ mất kiên nhẫn.
“A Báo! Bây giờ cậu nhất định phải bỏ súng xuống!”
“Không, tôi không muốn!”
“A Báo!” Chú Trần lại khuyên nhủ, “Cậu tỉnh táo một chút, Nhị thiếu không phải là người cậu có thể động vào. Một khi cậu nổ súng, cậu sẽ bị bao vây, đến lúc đó ngay cả cơ hội giải thích cậu cũng không có, chẳng lẽ cậu muốn chết không minh bạch như thế à?”
Câu này hình như đã làm hắn chấn động. Ý muốn sống sót khiến hắn bắt đầu dao động, tay cầm súng hơi lắc lư.
Hoắc Hoành cảm nhận được bất thường đầu tiên, anh đành phải lên tiếng, “A Báo, cậu là người của ba tôi, chẳng lẽ cậu không suy nghĩ cho ba tôi à?”
A Báo không biết rốt cuộc Nhị thiếu muốn nói cái gì nhưng sắc mặt chú Trần đột nhiên thay đổi. Trên thực tế câu kia của Hoắc Hoành không phải là nói cho A Báo nghe, mà là nói cho chú Trần nghe.
Chú Trần thấy A Báo vẫn duy trì tư thế cầm súng chĩa vào Hoắc Hoành, lúc này giọng ông ta không còn là khuyên giải an ủi nữa mà là lạnh lùng, “A Báo, tôi ra lệnh cho cậu mau bỏ súng xuống!”
A Báo là người của lão gia, nhưng bây giờ hắn lại cầm súng chĩa vào Nhị thiếu, ngộ nhỡ khiến Nhị thiếu hiểu lầm thì làm thế nào. Không được! Tuyệt đối không thể bởi vì một mình A Báo mà phá hủy giang sơn lão gia cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598661/chuong-1370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.