TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT CÔ (2)
Thiên Dạ đi tới, nói với Lý Kiêu: “Xin lỗi, cô có thể đánh trả, tôi tuyệt đối sẽ không đánh lại!”
Lý Kiêu xác định cánh tay mình đã không có vấn đề gì, lúc này mới nói: “Do năng lực của tôi không bằng cô thôi.”
“Không, là lỗi của tôi! Nếu như cô không trả, tôi sẽ cảm thấy mình mắc nợ.”
“Vậy thì cứ cảm thấy mắc nợ đi, mùi vị của việc mắc nợ còn khó chịu hơn gấp mười lần so với thương tích về thể xác.” Không đợi Lý Kiêu từ chối, Nhiếp Nhiên đã nói thay.
Thiên Dạ lại chuyển ánh mắt sang Nhiếp Nhiên, bên trong đôi mắt lạnh lẽo kia dần phủ một lớp hơi lạnh.
Sau khi giúp Lý Kiêu kiểm tra tất cả xong, Nhiếp Nhiên mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cô dừng lại ở bàn tay đã siết thành nắm đấm của Thiên Dạ.
“Thế nào, muốn đánh tôi?” Cô cười lạnh, “Muốn làm bé ngoan của sĩ quan huấn luyện, nhưng trong lòng lại không chịu được cục tức này, cuối cùng chỉ có thể trút giận lên người khác, sung sướng nhỉ?”
Thiên Dạ lạnh nhạt nói: “Tôi không cố ý.”
“Có hay không trong lòng cô rõ ràng nhất.”
Vừa rồi mặc dù cô kiểm tra cơ thể cho Lý Kiêu nên không ngẩng đầu lên, nhưng không có nghĩa là cô không biết ánh mắt kia vẫn đang nhìn mình chằm chằm.
Thế này là gì, cố ý vả mặt cho cô nhìn à?
Lấy Lý Kiêu ra để dọa cô?
Nhiếp Nhiên nhìn Lý Kiêu đang nằm dưới đất.
Rõ ràng là vấn đề giữa cô và Thiên Dạ, thế mà lại cuốn Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598379/chuong-1088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.