TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT CÔ (1)
Uông Tư Minh còn chưa hiểu hàm nghĩa trong lời nói của cô thì đột nhiên nghe thấy Hà Giai Ngọc ở gần đấy hô lên, “Chị Kiêu!”. truyện kiếm hiệp hay
Nhiếp Nhiên và Uông Tư Minh nhìn thấy Lý Kiêu đang nằm trên mặt đất cách đó một mét và đang che lấy xương sườn của mình, lông mày cô cau chặt lại, mặt đầy vẻ đau đớn.
Lúc này Thiên Dạ mới thu chân của mình lại.
Rất rõ ràng, ngay trước khi Hà Giai Ngọc hô lên, Lý Kiêu đã bị Thiên Dạ đá văng khiến miệng cô phun ra một ngụm máu.
Hà Giai Ngọc sợ ngây ngẩn cả người, “Chị Kiêu, chị Kiêu! Chị, chị đừng dọa em mà.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc khẽ giật mình, cô bước nhanh tới nói với Hà Giai Ngọc: “Đừng lay cậu ấy!”
“Chị Nhiên, chị Kiêu phun ra máu, chị ấy… chị ấy phun ra máu!” Vừa nhìn thấy Nhiếp Nhiên, Hà Giai Ngọc như bắt được cọng cỏ cứu mạng mà cầu xin cô: “Chị Nhiên, chị mau cứu chị ấy đi! Cứu chị ấy đi!”
Nhiếp Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, đặt Lý Kiêu nằm ngang, cẩn thận ấn xuống bụng và xương sườn của cô.
Những người xung quanh khi nhìn thấy ngụm máu kia cũng dừng động tác lại mà vây quanh bọn họ.
“Tôi không sao.” Lúc Nhiếp Nhiên đang kiểm tra, Lý Kiêu từ từ mở mắt ra và nói với vẻ khó nhọc.
Nhưng Nhiếp Nhiên không để ý đến Lý Kiêu, tay cô vẫn nhẹ nhàng ấn lên lồng ngực, kiểm tra xem có phải xương sườn của Lý Kiêu bị gãy rồi cắm vào phổi không.
“Chị Kiêu làm em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598378/chuong-1087.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.