TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ GIẾT CÔ (3)
Nhưng không may là lúc này Quý Chính Hổ không hề đoàn kết với An Viễn Đạo, anh ta lạnh lùng nhắc nhở, “Lính của anh làm lính của tôi bị thương.”
“Tôi…”
An Viễn Đạo vừa định giải thích thì nghe thấy Nhiếp Nhiên bồi thêm một câu, “Lớp 1 còn bị mất đi một lính nữa.”
“Cô…”
Nhiếp Nhiên quay đầu nói với Hà Giai Ngọc, “Đưa chị Kiêu của cô tới phòng Y tế đi, nhờ một cú đá này mà mọi người lấy về được một người giỏi như cô ấy, lời quá còn gì.”
“Em không muốn dễ dàng như vậy đâu.” Hà Giai Ngọc dẩu môi lên, vừa đỡ Lý Kiêu vừa nói: “Chị Kiêu, chúng ta đi thôi.”
“Đồng ý với tôi! Cậu còn đang nợ tôi đấy.” Trước khi đi, Lý Kiêu lại nắm thật chặt tay của Nhiếp Nhiên.
Từ tân binh đến đội dự bị, hai người đã quen biết nhau hơn nửa năm nên Nhiếp Nhiên hiểu Lý Kiêu là người như thế nào.
Nhiếp Nhiên chỉ có thể nhún vai nhượng bộ, “Được thôi, nếu cậu cứ nhất định phải chịu đựng cú đá này thì tôi chẳng ngăn làm gì.”
Không biết có phải do câu nói này quá buồn cười hay vì lý do nào khác mà lần đầu tiên thấy Lý Kiêu hơi nhếch khóe miệng lên, đồng thời đập nhẹ lên vai của Nhiếp Nhiên một cái, “Cậu dám xem thường tôi à!”
Nhiếp Nhiên chỉ cười khẽ, trêu chọc: “Không dám không dám, mau đến phòng Y tế đi, còn lừng khừng nữa thì chỉ có thể để cô ta đánh nhau với cậu ở trước mộ thôi.”
Coi như giải quyết xong chuyện của Lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598380/chuong-1089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.