ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (3)
Tên trưởng quan kia thậm chí còn không gọi bác sĩ, chỉ đẩy bao cát ra khỏi người cô ta sau đó quăng xác xuống biển như quẳng một bao rác.
Những vệt máu của cô ta ở trên bờ cát nhanh chóng bị sóng biển cuốn đi hết.
Nói thật, hiện tại những gì Dương Thụ cảm nhận được chỉ bằng một phần mười như thế mà thôi.
“Không phải là cô nghĩ ra, thế là ai nghĩ ra?” Dương Thụ thấy cô thất thần thì không khỏi tò mò.
“Tương lai khi anh tiến vào đội thủy quân lục chiến cũng sẽ phải huấn luyện như thế, mau đứng lên tiếp tục đi!”
Sau gần ba tiếng huấn luyện với nước muối, cuối cùng Dương Thụ cũng có thể vừa nhắm mắt vừa giữ được thăng bằng cho cơ thể.
“Vì sao lại bắt tôi huấn luyện cái này?” Vất vả lắm mới kết thúc một vòng huấn luyện, nhân lúc nghỉ ngơi, Dương Thụ tới ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Nhiên, khó hiểu hỏi.
Nhiếp Nhiên uống một ngụm trà, mắt nhìn về phía khoảng sân huấn luyện trống trải, đáp: “Anh phải nắm chắc được việc giữ thăng bằng cho bản thân mình thì mới có thể lợi dụng bất kì bộ phận nào trên cơ thể mình để phản kích kẻ thù.”
Dương Thụ lập tức hiểu ra, nhưng sau đó lại hỏi: “Vậy sao nhất định phải ngâm mình trong nước mặn chứ?”
“Đây là huấn luyện giúp anh vẫn có thể nắm bắt được cơ thể mình sau khi đã mất đi thị giác.”
Phải biết rằng, trong lúc đánh nhau với kẻ thù, cho dù chỉ chênh lệch một milimet
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598350/chuong-1059.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.