ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (2)
Lại một lần nữa chống tay lên bóng, Dương Thụ dùng năm ngón tay bấu chặt lên bề mặt quả bóng, nhưng đáng tiếc hai tay vừa chống lên thì đã không ngừng run rẩy.
Bụp!
Rầm!
Âm thanh người ngã và tiếng thùng nước đổ nghiêng không ngừng vang lên.
Nửa người Dương Thụ đã ướt sũng, anh ta nằm trên mặt đất thở hồng hộc.
“Sao hả, không chịu nổi đúng không?” Nhiếp Nhiên đi tới, nửa ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn anh ta, “Nửa tháng đầu chỉ là khởi động làm nóng thân thể thôi, bây giờ mới bắt đầu huấn luyện chính thức. Đứng lên, tiếp tục!”
Dương Thụ lại tiếp tục đứng lên.
Huấn luyện liên tục ba ngày không ngừng nghỉ, cuối cùng anh ta cũng chống lên được quả bóng, hơn nữa còn có thể bắt đầu chống đẩy, cái giá phải trả là cả cánh tay sưng lên.
Nhưng anh ta còn chưa kịp mừng rỡ thì Nhiếp Nhiên lại cười nói: “Tôi sẽ thưởng cho anh thêm một thứ.”
Thưởng ư?
Anh ta không tin đằng sau nụ cười này của Nhiếp Nhiên có thể có thứ tốt đẹp gì đó chờ mình.
Lúc này Nhiếp Nhiên lấy ra hai túi muối mới mượn từ nhà ăn lúc buổi trưa, sau đó đổ hết vào trong nước.
“Cô làm gì thế?”
“Hưởng thụ cho tốt.” Nhiếp Nhiên không đáp, cười rồi đứng lui sang một bên quát, “Mau bắt đầu đi, đừng lãng phí thời gian nữa!”
Dương Thụ dù không hiểu gì nhưng vẫn răm rắp làm theo.
Vừa mới ngụp mặt vào nước muối, anh ta đã thấy mắt buốt lên, lập tức nhắm mắt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598349/chuong-1058.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.