ĐÃI NGỘ ĐẶC BIỆT - CÔ LÀ MỤC TIÊU CỦA TÔI (4)
Lúc đó bọn họ đúng lúc gặp được đợt thanh tẩy của quân đội, Quý Chính Hổ chịu ấm ức bao nhiêu năm như thế, giờ có người mới tới, anh ta không huấn luyện lính mới tới chết để phân thắng bại với An Viễn Đạo mới lạ ấy.
Dương Thụ nhìn nụ cười của cô thì không khỏi lạnh người.
Ục ục... Đột nhiên, một âm thanh kỳ dị vang lên.
Dương Thụ ôm bụng mình, mặt hơi đỏ.
“Sao hả, đói bụng rồi à?” Cô hứng thú nhìn vẻ mặt xấu hổ của anh ta.
Dương Thụ vẫn rất ương ngạnh đáp: “Không sao, còn chịu được.”
Nhưng vừa nói xong thì bụng lại réo lên òng ọc.
Dương Thụ đỏ mặt tía tai.
“Được rồi, nhìn gần đây anh có biểu hiện rất khá, tôi đưa anh tới một chỗ tốt, thưởng cho anh một chút.” Nhiếp Nhiên đứng lên, phủi quần rồi dẫn đường đi ra bên ngoài.
Có điều, Dương Thụ vừa nghe thấy “thưởng” thì lại chẳng vui vẻ chút nào.
Lại muốn thưởng nữa à?
Vừa rồi đã thưởng cho anh ta một thùng nước muối mặn chát rồi, giờ còn muốn thưởng gì nữa đây?
“Còn không mau đi thôi!” Nhiếp Nhiên đứng cách đó không xa thấy anh ta vẫn đứng đực ra tại chỗ thì lập tức thúc giục.
“Đến đây.” Dương Thụ bất đắc dĩ đáp lời, sau đó ôm ý tưởng liều chết đi theo Nhiếp Nhiên ra phía sau nhà kho.
Hai người một trước một sau chạy rất nhanh trong Quân khu 2, thành công tránh né vài trạm canh gác, rốt cuộc cũng tới được một chỗ.
Sau khi Dương Thụ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598351/chuong-1060.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.