MẤT MỘT NGƯỜI RỒI MÀ ÔNG TA VẪN CHƯA CHẾT (5)
Đáng chết, Lâm Hoài đã chết rồi, tại sao Nhiếp Thành Thắng lại chỉ bị xử giáng chức!
Mất một người rồi mà cũng không đánh gục được Nhiếp Thành Thắng, đúng là không đáng cho Lâm Hoài!
Nhiếp Nhiên tức giận bất bình trở lại căn nhà gỗ nhỏ phía sau núi.
Cô ngồi im trong nhà gỗ, sắc trời ngoài cửa sổ từ mờ tối dần dần biến thành đen kịt.
Trong phòng đen sì, không có một chút ánh sáng nào.
Dương Thụ vẫn trông coi Lâm Hoài, người của đội dự bị đều tưởng cô vẫn đang nói chuyện trở về đơn vị với Lý Tông Dũng nên không ai quấy rầy cô.
Cô tưởng là lần này Nhiếp Thành Thắng chết chắc rồi, bồi thêm cái mạng của Lâm Hoài, cho dù Nhiếp Thành Thắng không phải lấy mạng đền mạng thì chắc cũng sẽ bị loại bỏ hoàn toàn, rồi nhà họ Nhiếp sụp đổ từ đây.
Nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không thuận lợi như cô tưởng tượng.
Tất cả kích động của cô cuối cùng đều tan thành mây khói.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giải quyết Nhiếp Thành Thắng?
Bây giờ đã không đơn thuần là vì báo thù cho Nhiếp Nhiên nữa. Nhiếp Thành Thắng dám đánh cô, chỉ điều này thôi, cô cũng phải khiến Nhiếp Thành Thắng muôn đời muôn kiếp không trở lại được!
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Bóng đêm càng lúc càng dày, bên ngoài phòng chỉ nghe được tiếng gió thổi qua lá cây, phát ra âm thanh xào xạc.
Đột nhiên bên ngoài cửa nhà gỗ vang lên một tiếng mở cửa nhẹ nhàng.
Nhiếp Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598307/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.