ĐỪNG SÙNG BÁI TÔI - EM CAM TÂM SAO (1)
Nhưng hi vọng vừa được mơ hồ dấy lên lại bị câu nói tiếp theo của Hoắc Hoành dập tắt hoàn toàn.
“Ừ, chuyện này chỉ cần tra rõ, nếu Nhiếp Thành Thắng thật sự vô tội, ông ta sẽ không bị giáng chức, cùng lắm là bị cảnh cáo mà thôi.”
Cái... cái gì?
Chỉ cảnh cáo?
“Vậy tại sao ông ta lại nói là giáng chức?” Nhiếp Nhiên quả thực không hiểu tại sao Lý Tông Dũng phải nói như vậy.
Cố ý dọa mình sao?
Nhưng mục đích dọa mình là cái gì?
Ánh mắt Hoắc Hoành lóe lên, anh cười giống như con hồ ly, “Bởi vì ông ấy định cho học trò là tôi một cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân. Nhưng ông ấy không biết là ý muốn của mỹ nhân này không chỉ đơn giản là khiến Nhiếp Thành Thắng giáng chức.”
Vừa rồi Lý Tông Dũng gọi điện thoại cho anh, trong giọng nói hiển nhiên không hiểu hàm ý của Nhiếp Nhiên lắm, nhưng Hoắc Hoành thì lại hiểu rõ.
Quả nhiên anh nghĩ không sai, đúng là Nhiếp Nhiên có mục đích với Nhiếp Thành Thắng!
Vì vậy vừa thu xếp ổn thỏa với Phó lão đại xong, anh đã tìm cớ vội vàng qua đây tìm cô, anh cảm thấy đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của mình rồi.
“Nói đi, em muốn tôi giúp em thế nào?” Đôi mắt Hoắc Hoành bị ánh lửa chiếu lóe lên khiến Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Cô hỏi không mấy chắc chắn: “Anh muốn giúp tôi?”
Nhưng chưa đợi Hoắc Hoành gật đầu, Nhiếp Nhiên đã quả quyết từ chối: “Không, không cần, tôi không cần anh giúp.”
“Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598308/chuong-1017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.