MẤT MỘT NGƯỜI RỒI MÀ ÔNG TA VẪN CHƯA CHẾT (4)
Mọi người ở đây nghe thấy Lý Tông Dũng nói thế, đáy mắt lộ ra vẻ bi thương nồng đậm.
Giải quyết tất cả mọi việc xong, Nhiếp Nhiên nhân lúc mọi người trở về hàng, đi tới bên cạnh Lý Tông Dũng hỏi: “Tiểu đoàn trưởng, ngài có rảnh không, tôi có chuyện muốn nói với ngài.”
Lý Tông Dũng dường như đã sớm biết cô sẽ tìm mình: “Được, đi thôi, lên tầng rồi nói.”
Hai người bỏ mọi người lại, đi đến tòa nhà hành chính.
Mấy người ở đội dự bị thấy Nhiếp Nhiên đi theo Lý Tông Dũng rời đi, không nhịn được tò mò hỏi: “Tiểu Nhiên Tử đi theo tiểu đoàn trưởng làm gì thế?”
“Có phải là tiểu đoàn trưởng điều người lại không?” Kiều Duy nhìn bóng lưng vội vàng của hai người bọn họ, hỏi.
Hà Giai Ngọc gật đầu liên tục, “Có thể có thể, lần này chị Nhiên có công!” Cô ta càng nghĩ càng vui vẻ kích động lập tức vỗ đùi nói: “Thật là tốt, lại có thể ở cùng chị Nhiên rồi!”
...
Nhiếp Nhiên theo Lý Tông Dũng lên tầng mà vẫn không biết tâm tư của bọn họ. Sau khi đóng cửa phòng làm việc lại, cô hỏi: “Chuyện này ngài định làm thế nào?”
Lý Tông Dũng hiếm khi thấy cô nôn nóng như vậy nên cố ý thảnh thơi uống một ngụm trà, sau đó hỏi: “Cô đang nói sư đoàn trưởng Nhiếp, ba cô à?”
“Đúng!” Nhiếp Nhiên gật đầu.
Lý Tông Dũng lật phần lời khai mới vừa ra lò chưa được bao lâu kia, nghiêm túc nói: “Từ lời khai của Lưu Đức thì ba cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598306/chuong-1015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.