Phó lão đại thấy hiệu quả của con tin Nhiếp Nhiên không tệ, tinh thần sa sút hồi nãy biến thành đắc ý: “Chẳng thế nào cả, chỉ muốn giữ tấm bùa hộ mệnh này một khoảng thời gian thôi.”
Bây giờ chỉ cần hắn lên thuyền rồi ra khơi thì bọn lính này sẽ không đuổi theo được, hơn nữa vùng biển này vẫn còn một hang ổ của hắn, hang ổ này chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Chỉ đáng tiếc là những anh em của hắn chết nhiều như vậy, nếu muốn xây dựng lại thì có lẽ sẽ tốn chút thời gian.
An Viễn Đạo căng mặt, nhìn Nhiếp Nhiên bị dí súng vào nhưng vẫn rất dửng dưng, nói: “Tao đồng ý để chúng mày đi, nhưng mày phải để cô ấy lại.”
Phó lão đại khinh thường hừ lạnh, “Mày đồng ý? Ai biết liệu mày có giở trò với tao không. Tao mặc kệ, cùng lắm thì lưới rách cá chết, tao mất cái mạng rẻ tiền này, nhưng nữ binh này thì coi như chết oan.”
Hắn cười he he, làm ra vẻ định bóp cò.
Mắt An Viễn Đạo lóe lên, lập tức lên tiếng nhượng bộ, “Được, chúng mày đi, nhưng cũng phải nhớ lời mày đã nói, không được động vào cô ấy!”
“Không được, không thể thả bọn chúng đi! Ngộ nhỡ đến lúc đó bọn chúng nổi lên ý muốn giết người thì làm thế nào! Nhiếp Nhiên không dám nổ súng, thầy quên rồi sao? Cậu ấy có chướng ngại tâm lý!” Lý Kiêu đột nhiên lên tiếng.
Nhiếp Nhiên nhướng mày lên.
Nên nói là Lý Kiêu thông minh, hay là cô ấy chưa từ bỏ ý định.
Lại chơi trò một mũi tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598296/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.