AHổ đứng trên cùng lại ngăn lại, “Bây giờ bọn chúng ở trong sương mù, hay là giải quyết ngay tại chỗ đi.”
“Giải quyết cái gì mà giải quyết? Kho đạn bị bọn chúng làm nổ rồi, đạn đã hết, nếu không chạy, đến lúc đó bọn chúng ra ngoài, còn chưa tiêu diệt bọn chúng, chúng ta đã phải khoanh tay chịu trói rồi.” Phó lão đại không nghĩ được nhiều nữa, sau khi nói xong lại dẫn các anh em chạy về phía trước.
A Hổ không nói nhiều nữa mà nhanh chóng đi theo.
Nhiếp Nhiên vừa bị Phó lão đại kéo chạy vừa quay đầu nhìn ra sau lưng, đúng là nhóm người An Viễn Đạo thật.
Đội dự bị này quả nhiên là danh bất hư truyền.
Cuối cùng, qua mười phút, hai đội ngũ đã đến bãi nước cạn sau núi.
Vừa đi đến nơi tất cả đã nhìn thấy một chiếc thuyền đang đợi trên mặt biển, Phó lão đại như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, hai mắt sáng ngời, lập tức nói với các anh em sau lưng: “Mau, lên thuyền hết đi, tất cả chúng mày lên hết!”
“Lão đại, vậy anh thì sao?”
“Chúng mày lên trước, tao phải dùng con tin kéo dài thời gian!”
Phó lão đại lại đẩy Nhiếp Nhiên đến trước mặt mình, dí súng vào đầu cô.
Không thể không nói, hành động này đã giành được sự cảm động của đám tay chân.
“Lão đại!”
Nhưng thật ra Phó lão đại chỉ sợ mình chưa nắm được đường sống đã giao con tin ra, đến lúc đó sẽ bị bắt lại.
Hắn cau mày giục: “Đừng phí lời nữa, mau lên thuyền đi!”
Bọn chúng nhìn binh lính ở phía xa đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598295/chuong-1004.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.