KẾ HOẠCH KHI BỊ NHỐT (5)
Hắn nghi ngờ Hoắc Hoành giở trò nên giả vờ nói: “Ngài Hoắc, tôi không cầm đúng chìa khóa, để tôi về lấy chìa đã, xin anh chờ một lát.”
Hoắc Hoành giống như đã tức giận: “Cầm nhầm chìa khóa? Tốt, tốt lắm! Hiện giờ tôi đang nằm trên mặt đất, nếu mà tôi bị cảm lạnh rồi làm hỏng cuộc mua bán này của Phó lão đại, vậy thì mấy người tự gánh chịu hậu quả nhé!”
Mấy tên cướp biển ngẩn cả người.
Gánh chịu?
Muốn bọn chúng chịu kiểu gì?
Đây là đơn hàng trị giá vài trăm triệu đấy, dù có bán bọn chúng bán đi cũng không đủ.
“Điều này… Ngài Hoắc, tôi đâu có nói không mở khóa cho anh, chỉ là tôi cầm nhầm chìa khóa đấy chứ.” Nói xong hắn còn giả vờ lục lọi túi của mình, sau đó “a” lên một tiếng: “Tìm được rồi, tìm được rồi, hóa ra tôi để ở túi quần sau. Thật xin lỗi ngài Hoắc. Anh chờ một lát, tôi sẽ mở cửa ngay!”
Rất nhanh, hai người trong phòng nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên căng thẳng, cô nín thở tập trung đứng sau cửa, trông cô giống như một con sói nằm trong bóng tối, rình rập chờ một đòn kết liễu.
Lạch cạch, cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra.
“Ôi, thật sự xin lỗi ngài Hoắc.” Tên cướp biển vừa đẩy cửa ra đã thấy đúng là Hoắc Hoành đang nằm trên mặt đất, chiếc xe lăn lật nghiêng một bên, hắn vội vàng chạy vào muốn đỡ anh dậy.
Nhưng sao Hoắc Hoành có thể để hắn dễ dàng đỡ mình lên, vẫn còn hai người đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598273/chuong-982.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.