Chương trước
Chương sau
KẾ HOẠCH KHI BỊ NHỐT (4)
Thật ra đây mới là điều làm anh lo lắng nhất.
Anh sợ mình bắn trúng cô, đến lúc đó Phó lão đại vì để chạy thoát sẽ tranh thủ lúc Nhiếp Nhiên không thể phản kháng mà bồi thêm một phát súng nữa, vậy anh phải làm gì đây?
Lúc đó anh sẽ giết Phó lão đại trước, hay là giết kẻ gây ra chuyện này là chính mình trước?
Thời gian không thể quay lại, Nhiếp Nhiên có lòng tin này, nhưng thật xin lỗi, anh không có.
Hoắc Hoành đã nhiều lần nhìn thấy Nhiếp Nhiên ngã xuống trước mặt mình, anh không muốn phải tiếp tục trải qua sự đau khổ này thêm nữa. Mà sự đau khổ này còn là do chính tay anh gây ra. truyện teen hay
Lúc này, Nhiếp Nhiên lại lạnh lùng, nói: “Nếu hắn bồi thêm một phát súng, vậy tôi sẽ không thể cam đoan giữ lại tính mạng của hắn.”
Cô sẽ không nương tay đối với kẻ muốn giết mình.
Hoắc Hoành gật đầu, anh nghiêm túc nói: “Đó là đương nhiên, an toàn của em phải đặt lên hàng đầu, nếu em xảy ra vấn đề gì, hắn mà còn sống thì tôi cũng tự mình bắn chết hắn.”
Khi nói đến câu cuối cùng, trong mắt anh cũng thoáng xuất hiện một luồng khí lạnh.
“Gọi người đi.” Nhiếp Nhiên chỉ vào cánh cửa đóng chặt.
Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên cố chấp thì biết cô đã quyết tâm làm như vậy, anh chỉ đành thỏa hiệp: “Nhất định em phải cẩn thận!”
Nhiếp Nhiên gật nhẹ, chỉ vào cửa một lần nữa và ra hiệu anh nhanh lên.
Cứ lề mà lề mề thế này, đám cướp biển đó sẽ quay lại mất!
Nhiếp Nhiên cau mày nhìn Hoắc Hoành, nhưng không ngờ anh khẽ nghiêng người sang một bên, chiếc xe lăn cũng nghiêng theo.
Trong mắt Nhiếp Nhiên lộ vẻ ngạc nhiên, cô còn chưa kịp hỏi anh muốn làm gì thì đã nghe được một tiếng “bang!”, chiếc xe lăn đổ xuống. Bạn đang
Hoắc Hoành chật vật ngã lăn ra đất, nhưng cú ngã này rất chắc chắn.
“Anh điên rồi à? Anh muốn phát ra tiếng động cũng đâu cần ngã thật chứ?” Nhiếp Nhiên nhỏ giọng hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Hoắc Hoành cười, trả lời: “Diễn trò cũng phải làm cho thật giống chứ, nếu bị người khác nhận ra thì em sẽ rất khó rời đi được.”
Nhiếp Nhiên hơi giật mình.
Trong lúc cô đang sửng sốt thì phía ngoài cửa vang lên giọng nói của bọn cướp biển, “Ngài Hoắc, anh không sao chứ?”
Nhiếp Nhiên lập tức trốn phía sau cửa, cơ thể cô căng thẳng và vào tư thế sẵn sàng tấn công.
Hoắc Hoành thấy Nhiếp Nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng, anh bèn nói với người bên ngoài: “Tôi bị ngã, mau vào giúp tôi một tay!”
“Bị ngã hả?” Một tên cướp biển nghe xong nhíu mày nhìn tên còn lại ở bên cạnh rồi hỏi, “Đang yên đang lành tại sao lại ngã chứ?”
“Ai mà biết được, đi báo đi.”
“Cũng được, mày chờ ở đây một lúc.”
Nói xong hắn chạy rất nhanh ra ngoài.
“À, ngài Hoắc đừng sốt ruột, chúng tôi không cầm chìa khóa nên đã cho người đi lấy rồi, phiền anh hãy đợi một lát nữa.”
“Được, vậy mấy anh đi nhanh lên.” Hoắc Hoành vừa nói với người bên ngoài, vừa ra hiệu với Nhiếp Nhiên để trao đổi tin tức.
Một lúc sau, tên cướp biển áp giải Hoắc Hoành vào nhà giam đã vội vàng chạy đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.