THỀ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI ANH TA (1)
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành mỗi người giải quyết một tên, tên còn lại thấy hai người bên cạnh mình đã ngã xuống thì bị sợ đến mức run rẩy không ngừng.
“Các… các người…” Hắn hoảng hốt nhìn Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên, sau đó lại khiếp sợ chỉ vào Nhiếp Nhiên rồi lắp bắp hỏi: “Cô, cô vào bằng cách nào?”
Hắn vẫn luôn đứng ở cửa, tại sao không thấy người nữ binh này xuất hiện?
Cô ta tàng hình hay độn thổ vậy?
“Đương nhiên là đi vào.”
Đi, đi vào?
“Không thể nào! Tôi vẫn luôn đứng ở cửa, tôi không hề nhìn thấy cô!”
Nói thừa, nếu như bị hắn nhìn thấy thì sau này cô còn lăn lộn kiểu gì?
Nhiếp Nhiên lười dây dưa tiếp với hắn, cô lạnh lùng hô to: “Cởi quần áo ra!”
“Hả?”
Cởi… cởi quần áo?
Hắn không nghe nhầm chứ?
“Nhanh lên!” Nhiếp Nhiên thấy tên này cứ như sợ quá mà đứng ngây ra như phỗng tại chỗ, mắt cô lập tức híp lại rồi lạnh lùng quét qua.
Tên cướp biển thấy Nhiếp Nhiên thay đổi sắc mặt thì bị sợ giật cả mình, hắn vô thức nhìn cô rồi bắt đầu cởi cúc áo.
Sắc mặt Hoắc Hoành lập tức đen lại, anh quát lên, “Cúi đầu, nhắm mắt!”
Tên cướp biển kia sợ hết hồn, răm rắp nghe theo.
Nhiếp Nhiên nghe Hoắc Hoành nói như vậy thì hơi nhíu mày. Cô lập tức nhìn sang, thấy đôi mắt đen sâu thẳm đó tràn đầy ý lạnh.
Anh ta lại lên cơn điên gì vậy?
Lúc thì cười, lúc lại giận, anh ta thay đổi còn nhanh hơn cả phụ nữ.
Tên cướp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598274/chuong-983.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.