Chương trước
Chương sau
GIẾT NGƯỜI HAY CỨU NGƯỜI ĐÂY? (3)
Hoắc Hoành mỉm cười, chỉ vào mặt đất chỗ mình đang ngồi, “Chỗ này có tính bí ẩn rất cao, vị trí tốt, không gần nơi náo nhiệt, cho nên bọn họ tăng giá. Bị nâng giá lên như thế hoàn toàn vượt ra ngoài dự tính của tôi, tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể để bọn họ gặp xui xẻo, mượn cơ hội đè thấp giá xuống thôi.”
Lời anh nói ra toàn là thủ đoạn bẫy người, thế mà anh còn nói hợp lý và đương nhiên như thế.
Nhiếp Nhiên bị anh làm cho cạn lời đến nửa ngày, cuối cùng nói một câu: “Đúng là không gian xảo thì không đi buôn, nói rất có lý.”
Hoắc Hoành bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Không còn cách nào cả, không thể đùa giỡn với việc làm ăn được, nếu không sẽ mất tiền đấy.” Nhưng nụ cười trên khóe miệng anh lại càng sâu hơn.
“Giờ anh diễn càng ngày càng nhập vai đấy nhỉ?” Nhiếp Nhiên xẵng giọng, trong ánh mắt xuất hiện vẻ châm chọc.
Hoắc Hoành phì cười, trên mặt hiện vẻ đắc ý: “Đến bản thân mình còn không lừa nổi thì sao có thể lừa người khác được chứ?”
“Hiện tại anh khiến bọn chúng gặp xui xẻo, để đội dự bị bắn súng từ bên ngoài để hù dọa họ sao?” Nhiếp Nhiên bình ổn lại tâm tình, lại hỏi.
“Vậy thì còn phải hỏi em, em tới đây để cứu người, hay là giết người?” Hoắc Hoành hơi ngẩng đầu nhìn Nhiếp Nhiên mặc đồ ngụy trang đứng trước mặt.
Trên quần áo cô dính đầy vết máu, hẳn là đã giết không ít cướp biển.
Ánh mắt Nhiếp Nhiên hơi dao động một chút, sau đó đáp: “Tôi chỉ muốn cứu những người dân đảo kia đi.”
Hoắc Hoành nghe cô trả lời như thế thì nhướng mày, không đáp mà hỏi lại: “Không phải em làm sai vặt ở lớp cấp dưỡng hay sao?”
Ngày đó, khi anh gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng, biết cô tới Quân khu 2 làm sai vặt thì tức giận tới mức không thể miêu tả hết được. Cô đang làm lính được huấn luyện trong đội dự bị ngon lành, tự nhiên lại đi làm sai vặt cho người ta, chẳng phải là đày đọa bản thân sao?
Nhưng nghĩ lại, chính anh đã chấp nhận cho cô rời đi, hơn nữa cũng biết cô muốn có tự do, vì thế anh rơi vào đường cùng nên đành phải buông tay, để mặc cô.
Dù sao thì nếu cô không muốn làm cũng không ai ép cô được.
Nhiếp Nhiên nghe thế thì cười đáp: “Sao hả, ông ấy không nói với anh là tôi đã bị giáng chức thành người canh gác kho súng rồi à?”
Hoắc Hoành vốn đang thầm cười khổ, nghe thấy thế thì ngây ngẩn cả người, “Gác kho súng?”
Việc này... còn không bằng lính cấp dưỡng nữa!
“Vậy vì sao em lại lên đảo?” Hoắc Hoành thực sự không hiểu nổi.
“Cứu người.” Đôi môi đỏ mọng của Nhiếp Nhiên khẽ mở.
Hoắc Hoành cười khẽ, “Nói thật đi.”
Cô cứu người ư?
Cô nàng này không giết người đã coi như tốt lắm rồi, còn cứu người? Đừng đùa thế chứ!
Nhiếp Nhiên nhíu mày, “Tôi thật sự tới cứu người mà.”
Hoắc Hoành hơi kinh ngạc nói: “Không giống với tác phong của em cho lắm.”
Nhiếp Nhiên liếc anh, “Thế nào mới giống tác phong của tôi? Giết người hay phóng hỏa à?”
Hoắc Hoành cười lắc đầu: “Tôi không có ý đó, chỉ cảm thấy em sẽ không buông bỏ tự do đã tới tay mình như thế, nếu lần này em thật sự tới cứu người, vậy chắc em cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.