Chương trước
Chương sau
GIẾT NGƯỜI HAY CỨU NGƯỜI ĐÂY? (4)
Anh nói rất chắc chắn, điều này làm cho Nhiếp Nhiên ngay lập tức nghĩ tới việc anh đã đoán ra được mục đích của cô rồi.
Nhưng nhìn kĩ, nụ cười xán lạn của Hoắc Hoành lại không hề có chút ý đối đầu nào.
Điều này làm cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Năng lực nhìn thấu của Hoắc Hoành thật kinh người, có lẽ cô có thể lừa được những người khác, nhưng không lừa nổi anh.
“Xem ra tôi đoán đúng rồi!” Hoắc Hoành thấy sự bồn chồn trong mắt cô thì nở nụ cười.
Anh chưa từng thấy cô căng thẳng như thế này bao giờ, có lẽ là đã thật sự làm gì đó sai nên mới phải buông tha cho tự do, đến để bù đắp lại.
Nhiếp Nhiên vẫn lạnh lùng, “Anh đừng cho rằng mình hiểu tôi lắm, anh nên lo lắng cho thân mình đi thì hơn. Cướp biển nhốt anh vào đây vì rõ ràng là không tin tưởng anh rồi.”
“Có em lo lắng cho tôi như thế này là đủ rồi.”
Nhiếp Nhiên không thèm quan tâm tới sự mặt dày của Hoắc Hoành nữa, xoay người đi ra cửa.
Ở trong này lãng phí thời gian với anh ta thì thà rằng nhanh chóng đi tìm được đám dân đảo kia rồi mau mau quay về.
Dù sao ở đây cũng chỉ là một trận đánh nhỏ mà thôi. Người cô cần đích thân ra tay là Nhiếp Thành Thắng.
Tự do của cô sắp tới rồi!
Hoắc Hoành thấy cô đi ra ngoài, biết cô phải đi cứu người thì vội vàng nói: “Lần này bọn chúng bắt hơn ba mươi người, tôi nghĩ một mình em không cứu ra được đâu.”
Nhiếp Nhiên lại bác bỏ cách nói của anh: “Cứu được, ở phía Bắc có cửa ngách, bây giờ tất cả đám cướp biển đều đã ra ngoài, sẽ không có khó khăn gì khi dẫn họ rời đi cả.”
“Nhưng làm cách nào rời khỏi đảo? Em không có thuyền đúng không?”
“Núi lớn như thế, tôi kiếm tạm một chỗ nào đó giấu dân đảo, chờ chiến dịch chấm dứt là được rồi.”
“Địa hình ở đây hiểm trở, còn có cả đầm lầy và sương mù, em dẫn theo ba mươi kẻ vô dụng như thế, em có chắc là không có vấn đề gì không?”
Câu hỏi của Hoắc Hoành làm Nhiếp Nhiên nhíu mày, cô không chắc cho lắm.
Cô bỗng xoay người, tức giận nói: “Nhưng anh đã nói là anh muốn cho bọn họ một bài học, nhân cơ hội đè thấp giá cơ mà, giờ nếu tôi phá hủy hang hổ của chúng thì anh tạo kho vũ khí thế nào được đây?”
Kế hoạch ban đầu của cô là phá hủy hang ổ của cướp biển, nhưng không ngờ Hoắc Hoành lại có mặt ở đây, thế mới khiến cô bỏ suy nghĩ đó đi.
Bây giờ lại còn hỏi mình như thế, đúng là đáng đánh!
“Không sao, em không cần lo cho tôi.” Hoắc Hoành mỉm cười trả lời.
Người như Nhiếp Nhiên mà lại đi lo lắng cho mình, hơn nữa còn có ý định nhường nhịn, chỉ vậy thôi cũng khiến anh thỏa mãn lắm rồi.
“Không lo lắng cho anh? Kế hoạch lần này là do anh thực hiện, tôi lại phá hủy giữa chừng như thế, kế hoạch thất bại, anh về phải báo cáo công việc thế nào đây?” Nhiếp Nhiên không hiểu hỏi.
Hoắc Khải Lãng không phải người dễ đối phó. Lần đó, cô tới tham dự tiệc tối với anh đã cảm nhận rõ được Hoắc Khải Lãng là một nhân vật rất nguy hiểm. Lỡ như lần này Hoắc Hoành thất bại, làm mất lòng Hoắc Khải Lãng, nhiệm vụ bị đình trệ thì phải làm sao?
Nhưng Hoắc Hoành lại cười rất chắc chắn: “Tôi có cách của tôi, em cứ làm những việc mà em muốn làm đi.”
So với việc cô tự dằn vặt mình thì Hoắc Hoành thích nhìn thấy cô trong dáng vẻ gian trá, tinh ranh khi tính kế người khác hơn.
Đó mới thực sự là cô.
Nhiếp Nhiên híp mắt, nói: “Đây là anh nói đấy nhé, anh đừng có...”
Hai chữ hối hận còn chưa được thốt ra, ngoài cửa đã vang lên những tiếng bước chân “cộp cộp cộp” rất khẽ.
Trong nháy mắt, hai người đều đồng thời trở nên cảnh giác, căng thẳng liếc nhìn nhau.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa không dám dịch chân nửa bước để phòng tiếng chân thu hút người có thể chỉ đi ngang qua tới đây. Nhưng ánh mắt cô lại nhanh chóng quét hết toàn bộ căn phòng, đồ đạc trong phòng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn và một cái ghế, hoàn toàn không còn gì khác.
Chẳng có chỗ nào để trốn cả!
Đúng lúc cô chưa biết phải làm sao thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh kinh ngạc, “Ơ? Sao ổ khóa lại mở thế này?”
Toi rồi, xem ra người ngoài cửa muốn tiến vào căn phòng này rồi!
Quả nhiên, giây tiếp theo, tiếng mở cửa vang lên.
Nhiếp Nhiên híp mắt, lập tức lắc mình tránh sang một bên.
Cửa bị mở ra. Một người đàn ông đứng ở cửa, sau khi thấy Hoắc Hoành vẫn đang ngồi trong phòng thì mới thả lỏng.
Hắn còn tưởng Hoắc Hoành đã chạy mất rồi, may mà vẫn còn ở đây.
“Sao thế?” Hoắc Hoành bình tĩnh hỏi.
Tên đàn em kia lơ đãng nhìn quanh một vòng, lại hỏi: “Ngài Hoắc, anh không sao chứ?”
“Không sao, sao thế, xảy ra chuyện gì à?” Hoắc Hoành bình tĩnh hỏi lại.
Tên đàn em tùy ý quét mắt nhìn mấy lần, thấy trong phòng không có gì mới liên tục cười lắc đầu: “À, không... Không có gì, tôi sợ anh ở trong này một mình, có gì đó cần hỗ trợ thôi.”
w๖ebtruy๖enonlin๖e
“Tôi rất tốt, không sao cả.” Hoắc Hoành cười trả lời.
“Ồ, thế thì tốt rồi, nếu có gì cần giúp đỡ, anh cứ gọi một tiếng, tôi ở ngay bên ngoài thôi.”
Hoắc Hoành gật đầu, “Được, làm phiền cậu rồi.”
“Ha ha, không phiền, không phiền, anh là khách quý của chúng tôi, chuyện nên làm thôi mà.”
Sau khi xác định không có vấn đề gì, tên đàn em liền đóng cửa lại.
Hắn nhìn khóa cửa đã bị mở ra treo trên cánh cửa, khó hiểu lẩm bẩm: “Quái thật đấy, sao khóa này lại tự mở ra nhỉ, chẳng lẽ vừa rồi mình không khóa cửa sao? Không thể nào, rõ ràng mình đã khóa rồi cơ mà. Không phải gặp ma rồi đấy chứ?”
Sau khi ý nghĩ cuối cùng kia xuất hiện trong đầu, hắn lập tức lắc đầu, sau đó cẩn thận khóa cửa vào.
Lúc đi ra khỏi cửa, hắn còn cố tình nói với hai kẻ canh gác: “Hai đứa chúng mày gác cửa cẩn thận cho tao, đặc biệt là gian phòng giam ngài Hoắc kia, chỉ cần phát ra bất kì tiếng vang nào cũng phải lập tức báo cho tao.”
“Vâng!” Hai người kia lập tức gật đầu, trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.