GIẾT NGƯỜI HAY CỨU NGƯỜI ĐÂY? (2)
Nhưng lần này, Hoắc Hoành lại lắc đầu: “Không, cảm giác tự cứu và được cứu khác nhau chứ.”
Anh là người nằm vùng, ngoài Lý Tông Dũng ra, những người khác tới cứu anh đều rất có thể có mục đích khác, có khi một giây trước còn cứu anh, giây sau đã dí súng vào đầu anh rồi.
Cảm giác vô vọng khi sinh tồn trong thế giới kẹp trong kẽ hở giữa chính nghĩa và tội ác đã dạy cho anh một điều, đó là anh không được tin bất kì ai.
Bởi vì được cứu không có nghĩa là thật sự được cứu vớt, rất có khả năng tiếp theo sẽ là cạm bẫy và nguy hiểm.
Cho nên, anh chỉ có thể tự dựa vào bản thân mình.
Nhưng Nhiếp Nhiên lại hiểu sai ý anh, nghĩ rằng anh đang chờ mong được cô cứu, liền không khỏi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tôi thà tự cứu chứ không cần được cứu!”
“Nhưng nếu em cứu tôi, thì lại khác.” Mắt anh sáng lấp lánh, lời nói mang theo cảm xúc rất khó miêu tả.
Bởi vì tôi biết, ngoài thầy ra, em là người duy nhất tôi có thể tin tưởng, người duy nhất.
Tôi đã đứng cô độc trong bóng tối rất lâu, rất lâu, em chính là nguồn sáng duy nhất giúp tôi thức tỉnh, giúp tôi có khao khát muốn sống.
Sau khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy trong đáy mắt anh lóe lên thứ ánh sáng khiến người ta kinh hãi thì trong lòng lập tức xuất hiện vẻ khác thường, chuyển chủ đề theo bản năng, “Anh tới đây bao lâu rồi?”
Hoắc Hoành biết cô cố ý né tránh nên cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598266/chuong-975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.