Trương Nhất Ngải thấy cô không có phản ứng thì càng đắc ý, cô ta hừ lạnh chế giễu: “Cũng tự biết mình không có bản lĩnh để kiêu ngạo cơ à? Có kinh nghiệm rồi đấy nhỉ?”
Cô ta thêm dầu vào lửa không khiến Nhiếp Nhiên có phản ứng, nhưng không có nghĩa là người khác không phẫn nộ.
Đôi đũa trong tay Dương Thụ rơi lạch cạch trên bàn, phát ra tiếng động khá lớn, “Này, đừng tưởng cô ở đội dự bị đã là ghê gớm nhé! Đây là Quân khu 2 của chúng tôi, cô kiêu ngạo cái gì! Nếu như không phải cô là con gái thì tôi đã đánh cô từ lâu rồi!”
“Đánh tôi? Anh á?” Những lời này của Trương Nhất Ngải không quá khoa trương. Cô ta có thể thi vào đội dự bị chứng tỏ bản thân đã cao hơn Dương Thụ một bậc, huống hồ cô ta vào lớp 1 của đội dự bị, khoảng cách giữa cô ta và Dương Thụ không phải chỉ có một chút thôi đâu.
“Cô!” Dương Thụ tức giận đến mức vén tay áo muốn tiến lên.
Nhiếp Nhiên thấy Dương Thụ thực sự bị cô ta kích động muốn xông lên thì lập tức chắn trước mặt anh ta rồi nói với Trương Nhất Ngải: “Chỉ là một phần bữa sáng thôi mà, đừng ảnh hưởng đến những binh sĩ xếp hàng phía sau, tôi sẽ cho cô một phần nữa.”
Trương Nhất Ngải khoanh tay hừ lạnh, “Tôi cũng chẳng dám nhận, ai mà biết phần cơm tiếp theo có văng lên trán tôi không.”
Dáng vẻ vênh vang đắc ý của cô ta khiến mọi người nhìn thấy đều phải nghiến răng.
Hà Giai Ngọc là người đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598197/chuong-906.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.