Nhưng khí thế của cô lại quá hùng hổ khiến cho hiện trường suýt nữa không khống chế nổi.
“Náo loạn cái gì! Còn có dáng vẻ của quân nhân không hả!” Vì có việc cần làm nên lúc này An Viễn Đạo mới đi vào nhà ăn, khi nhìn thấy lớp của mình gây náo loạn trước mặt tiểu đoàn trưởng thì quát ầm lên.
Trong nháy mắt mọi người đều đứng yên tại chỗ.
Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng tái xanh, trong vẻ mặt bình tĩnh kia hình như đang cố đè nén cơn giận.
Nhiếp Nhiên, Nhiếp Nhiên, lại là Nhiếp Nhiên!
Đầu tiên là bị dọa sợ khi súng cướp cò, giờ lại đổ cháo lên người người khác, rốt cuộc thì Nhiếp Nhiên còn muốn ông ta phải mất mặt bao nhiêu lần nữa hả!
Ông ta nhìn chằm chằm vào Nhiếp Nhiên, ánh mắt như cột băng chỉ hận không thể trực tiếp đâm chết cô.
Nhiếp Thành Thắng cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, lạnh lùng ra lệnh, “Nếu cô không muốn làm ở lớp cấp dưỡng, vậy đến sau núi canh nhà kho đi.”
Ngoại trừ Trương Nhất Ngải ra thì những người còn lại đều biến sắc, “Cái gì?”
Canh giữ nhà kho phía sau núi?
Phía sau núi là một vách núi lạnh lẽo, chẳng có ai đi đến đó cả, nếu để Nhiếp Nhiên tới đó thì không phải là biến tướng của việc trục xuất sao?
Lớp phó Vương là người đầu tiên lên tiếng xin cho Nhiếp Nhiên: “Sư đoàn trưởng, là do Nhiếp Nhiên cả đêm không ngủ nên mới không cẩn thận làm đổ, cô ấy không cố ý.”
Hà Giai Ngọc cũng giải thích: “Sư đoàn trưởng, không phải chị Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598198/chuong-907.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.