“Rất tốt? Chị không bị sốt đấy chứ!” Hà Giai Ngọc chỉ Lý Kiêu ở bên cạnh rồi hô to với Nhiếp Nhiên: “Chị có biết chị Kiêu tháng sau sẽ vào lớp 1 không, theo lý thuyết thì chị cũng phải vào đó! Nhưng bây giờ chẳng những chị không vào lớp 1 mà còn bị phái đến chỗ này làm việc vặt, điều này không công bằng!”
Những người xung quanh nghe được lời này đều hít vào một hơi, có người còn bị dọa đến suýt rơi cả đũa.
Nhiếp Nhiên đáng nhẽ phải vào lớp 1?
Cái này cái này cái này… bọn họ không nghe nhầm đấy chứ!
Lớp 1 của đội dự bị thì gần như là quân đội đặc chủng tương lai rồi, nếu Nhiếp Nhiên đã có thể tiến vào chỗ như vậy, tại sao lại không dám cầm súng?
Cả đám người đó đều cảm thấy trí thông minh của mình không có tác dụng.
“Đúng vậy!” Nghiêm Hoài Vũ cũng phụ họa theo, sau đó dường như nghĩ ngay đến cái gì đó nên quay đầu hỏi An Viễn Đạo: “An Viễn Đạo! Có phải do thầy không, có phải là thầy lại nhúng tay vào không hả!”
“Đây là Quân khu 2, tôi không quản được.” An Viễn Đạo tỏ vẻ mình vô tội.
“Ai mà biết được, trước đây đâu phải thầy chưa từng làm chuyện giống như thế này!”
“Lần này thực sự không phải do tôi, tôi còn muốn kéo cô ấy vào lớp 1 cơ! Vậy mà cô ấy đã chạy rồi!”
Bạn đang
An Viá»
n Äạo nghÄ© Äến chuyá»n nà y là lại khó chá»u, anh ta bá»±c tức nói vá»i Nhiếp Nhiên: âTôi nói cô cÅ©ng tháºt là ! Tôi cứ tưá»ng cô rá»i khá»i
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598179/chuong-888.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.