Nghe An Viễn Đạo nói, đám người kia đều đưa mắt nhìn quần áo trên người cô, Nghiêm Hoài Vũ lập tức nhíu mày: “Đúng thế, sao cô lại mặc cái tạp dề đen sì sì thế hả?”
Kiều Duy cũng nhăn mày hỏi: “Hình như đây là trang phục của nhà bếp.”
Đúng lúc mọi người còn đang không hiểu ra sao thì lớp phó Vương ở sau bếp đột nhiên đứng ở ngoài cửa nhà ăn gọi to một câu với Nhiếp Nhiên: “Nhiếp Nhiên, nhanh tay lên rồi ra sau bếp hỗ trợ nào!”
Bởi vì đội dự bị tới rất đột ngột nên lớp cấp dưỡng cũng bị bất ngờ, đồ ăn đều phải làm mới từ đầu, lớp phó Vương đã sớm làm việc đến mức choáng váng đầu óc cho nên không để ý tới tình hình ngoài cửa, cứ thế gọi Nhiếp Nhiên.
Nghiêm Hoài Vũ vừa nghe liền kinh ngạc nhìn cô: “Hỗ trợ? Vì sao cô lại tới phòng bếp hỗ trợ?”
“Quân khu 2 còn có việc binh sĩ thay phiên nhau vào bếp à?” Kiều Duy nửa cười nửa không nhìn cô, nhưng mắt thì lại nheo lại.
“Không phải thay phiên làm, tôi là lính cấp dưỡng.” Nhiếp Nhiên bình thản đáp lời.
Nhưng chính câu trả lời bình thản ấy lại chẳng khác nào bom nổ bên tai nhóm người kia khiến bọn họ hồn bay phách lạc.
“Cái gì? Cô... cô ở lớp cấp dưỡng á? Điên rồi chắc!” Từ lúc nam binh kia gọi Nhiếp Nhiên đi hỗ trợ thì Nghiêm Hoài Vũ đã hơi nghi nghi rồi, nhưng cũng không dám chắc chắn, không ngờ lại là thật.
Giờ nghe cô nói như thế, anh ta nhảy dựng lên.
“Chị Nhiên à, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598178/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.