Mấy người của lớp 6 nghe vậy thì thấy cũng đúng.
Từ lúc Nhiếp Nhiên vào đội dự bị thì luôn không ngừng bị thương hết nặng tới nhẹ, thời điểm nghiêm trọng còn phải vào phòng Y tế, hiện tại chỉ phải quấn có mấy vòng băng, đúng là không tính là gì.
“Nhưng mà sao chị Nhiên đi mà chẳng nói với bọn em một tiếng? Chị có biết bọn em tìm chị sắp điên rồi không!” Hà Giai Ngọc cảm thấy chuyện bị thương có thể nhẹ nhàng cho qua, nhưng chuyện yên lặng rời đi thì không thể nào cho qua được.
“Đúng thế Nhiếp Nhiên, cậu đi mà chẳng nói một câu nào, tôi còn tưởng cậu gặp phải vấn đề gì nghiêm trọng chứ!” Cổ Lâm nói tới đây thì mắt lại bắt đầu phiếm đỏ.
Ngày đó, khi bọn họ quay trở về tới phòng thì phát hiện ra giường của Nhiếp Nhiên đã trống không, tủ quần áo cũng trống trơn, chìa khóa ký túc xá được để ở trên bàn, mấy cô gái lập tức ngẩn ra tại chỗ.
Họ còn tưởng vết thương của Nhiếp Nhiên xảy ra biến chứng nên phải tới bệnh viện, sợ tới mức không dám nghỉ ngơi gì, trực tiếp gọi mấy người Nghiêm Hoài Vũ chạy tới văn phòng của sĩ quan huấn luyện.
Bọn họ không ngờ rằng đến Quý Chính Hổ cũng chẳng biết gì. Anh ta vẫn tưởng Nhiếp Nhiên đang nghỉ ngơi ở phòng.
Điều này làm cho cả bọn cuống lên, sau đó thì toàn bộ đội ngũ đội dự bị đều biết tin Nhiếp Nhiên rời đi.
Cũng may, sau đó bọn họ đào được tin tình báo từ Uông Tư Minh, biết Nhiếp Nhiên không sao, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598177/chuong-886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.