Lúc này cả ba lớp của đội dự bị mới ngồi xuống ăn.
Nhà ăn lại quay trở lại bầu không khí yên tĩnh.
Lúc này, tên nam binh bị Nhiếp Thành Thắng phái đi khiêu khích Nhiếp Nhiên đã tiến đến bên cạnh bàn của mấy người Nghiêm Hoài Vũ, anh ta hạ giọng hỏi thăm: “Mọi người rất thân với Nhiếp Nhiên à?”
“Tất nhiên, chúng tôi ở cùng một lớp đấy!”
Kiều Duy hạ đũa xuống hỏi: “Tôi nghĩ rằng anh đến đây để nói cho chúng tôi biết lý do cô ấy vào lớp cấp dưỡng chứ?”
Tên nam binh kia cười tà rồi gật nhẹ đầu, “Bởi vì… Nhiếp Nhiên không thể cầm súng.”
“Anh nói cái gì?” Nghiêm Hoài Vũ là người đầu tiên giật mình đứng bật đậy.
Tên nam binh kia cho là bọn họ chưa hiểu rõ ý mình nên cố ý nhấn mạnh một lần nữa, “Cô ta không thể cầm súng, cho nên mới bị sư đoàn trưởng phái đến lớp cấp dưỡng làm việc vặt.”
“Không thể nào!” Hà Giai Ngọc vô thức phản bác.
Không thể cầm súng? Sao có thể như vậy được!
Lúc này, Lý Kiêu bỗng nhiên đứng phắt dậy. Tốc độ của cô rất nhanh, nhanh đến mức làm người khác hoa cả mắt, cô lạnh lùng đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên.
“Vì tôi?”
Nhiếp Nhiên không hiểu phải hỏi lại: “Cái gì?”
Lý Kiêu giữ chặt vai Nhiếp Nhiên, trong đôi mắt lạnh lùng đó giờ lại hiện lên vẻ bối rối, “Có phải là… là do bả vai vị tổn thương nên cậu không thể cầm súng?”
Nhiếp Nhiên giật mình hiểu ra, cô đoán chắc Lý Kiêu hiểu lầm là vai cô bị thương do cái lần cứu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598180/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.