Một khi cầm súng có nghĩa là cô lại muốn trở về những ngày tháng mưa bom bão đạn ấy.
Hiện tại cô ở lớp cấp dưỡng rất tốt, tại sao phải cầm súng lại lần nữa chứ?
Hơn nữa, kế hoạch của cô ở chỗ Nhiếp Thành Thắng đã thực hiện được bảy tám phần rồi, tất cả đã được chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu thời cơ mà thôi.
Bây giờ cô đã không còn lý do gì để cầm súng nữa.
Nếu muốn rời khỏi tất cả thì cô phải lặng lẽ ở lại lớp cấp dưỡng, nhìn Nhiếp Thành Thắng rơi vào vực thẳm, cuối cùng chờ thêm ba năm nữa, tất cả sẽ kết thúc hoàn toàn.
Nhiếp Nhiên thất thần nhìn chằm chằm vào khẩu súng màu đen trên bàn, trong lòng không ngừng nói với bản thân.
Nhưng cô không biết được rằng lúc này tâm trạng của mình băn khoăn biết nhường nào, thậm chí hai tay để dọc cơ thể còn khẽ run lên.
Thậm chí còn không biết, xung quanh thật ra có rất nhiều người đã dừng bắn súng nhìn cô.
“Tuy có lệnh của sư đoàn trưởng, nhưng nếu cô tiếp tục lãng phí thời gian không cầm súng thì ra ngoài!” Lâm Hoài đi tới bên cạnh Nhiếp Nhiên, lạnh lùng nói với cô.
Nhiếp Nhiên bừng tỉnh, nhìn đi nhìn lại khẩu súng nằm im lặng trên bàn, hít một hơi thật sâu, cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Có điều, lúc ngón tay sắp tiếp xúc với cây súng lạnh băng kia, cô lại đột nhiên thu tay về, đồng thời dứt khoát quay người bỏ đi.
Lâm Hoài thấy dáng vẻ chạy trốn đó của cô, không nhịn được mà cười khẩy, cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598165/chuong-874.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.