Nhiếp Thành Thắng tát rất mạnh tay, gần như là trút hết sự tức giận trong lòng ra.
Nhiếp Nhiên không phòng bị nên bị ông ta đánh nghiêng cả người đi, đầu đập thẳng vào chân bàn phát ra âm thanh vô cùng nặng nề. Truyện Cổ Đại
Nhưng Nhiếp Thành Thắng dường như không thấy, ông ta chỉ mắng một câu với vẻ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mày đúng là đồ vô dụng!” Rồi xoay người rời khỏi phòng huấn luyện.
Nhiếp Nhiên cảm thấy có gì đó nóng bỏng từ trên thái dương chảy xuống dưới cằm.
Một giọt... Hai giọt... Ba giọt...
Máu đỏ tươi chảy từng giọt từ trên trán xuống đất.
Nhiếp Nhiên siết nắm tay lại, trong đáy mắt hiện lên vẻ độc ác.
Nhiếp Thành Thắng, ông cứ chờ đấy cho tôi!
Lúc này, mọi người của hai lớp đều đang đứng ở bên ngoài lẳng lặng chờ đợi.
Bọn họ nghe thấy những tiếng răn dạy phát ra từ trong phòng huấn luyện, không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào, cho đến khi nghe thấy tiếng tát và tiếng bàn đổ xuống đất truyền ra, đám nam binh đứng bên ngoài run rẩy.
Đánh rồi, chắc chắn là đã đánh người rồi!
Dương Thụ đứng trong đám người nghe thấy tiếng vang phát ra từ bên trong thì sắc mặt trở nên khó coi, rất muốn xông vào trong nhưng lại bị Lâm Hoài kéo lại đúng lúc.
“Cậu định làm gì? Sư đoàn trưởng ở trong đấy, cậu định xông vào làm gì hả?”
“Sư đoàn trưởng thì cũng không thể đánh người!” Vẻ mặt Dương Thụ bình tĩnh nhưng lời nói ra rõ ràng là nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Hoài giữ chặt vai anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/598166/chuong-875.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.