*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhiếp Nhiên vội vàng lắc đầu, “Không đâu, tôi chẳng nói gì cả.”
“Ừ, thế là tốt rồi.” Vệ Vi lập tức thở phào, tay chống tường chậm rãi đi ra ngoài.
“Nhưng mà, chị Vi à, giờ chúng ta phải làm sao đây?” Nhiếp Nhiên hạ giọng hỏi, tỏ vẻ lo lắng và bối rối.
“Tôi cũng không biết, dù sao cứ chờ xem thế nào.” Vệ Vi vô lực lắc đầu.
Chính bản thân cô ta cũng không biết phải làm thế nào. Vì sao cảnh sát đột nhiên ập tới, lại nghe khẩu khí của Lưu tổng thì hình như Hoắc Nhị thiếu đã cướp hàng rồi.
Có phải người báo cảnh sát chính là Hoắc Nhị thiếu không?
Mấy nay năm, cô ta theo Lưu Chấn đã làm không ít chuyện. Tuy rằng vừa rồi ở trong kia, cô ta đã phủ nhận toàn bộ, nói mình chỉ là người làm công, nhưng chỉ cần cảnh sát điều tra sâu hơn thì cho dù cô ta không phải thủ phạm chính thì vẫn bị tính là tòng phạm.
Điều này khiến cô ta cảm thấy kinh hãi, cả người không ngừng run rẩy.
Nhưng Nhiếp Nhiên còn chưa nói gì, vài viên cảnh sát ở trong phòng thẩm vấn lại bước ra, thấy Vệ Vi đang ngồi phục xuống ở một góc sáng thì mặt lạnh nhạt đi qua.
“Xin lỗi, cô không thể rời đi.”
Vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597788/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.