*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kha Lỗ rụt tay lại
“Được rồi.”Y An Đức vội vàng đi tới giảng hòa, lườm Kha Lỗ, sau đó lại quay sang nói với Nhiếp Nhiên: “Nhưng mà cô muốn đi đâu? Địa thế nơi này hiểm yếu, tôi đưa cô đi, được không?” “Ông đưa tôi đi xem hết những chỗ chôn mìn đi.” Y An Đức không ngờ cô lại muốn đến khu vực cấm như vậy, nhưng ông ta vẫn nhịn được câu nghi vấn, gật đầu nói: “Được.” “Tộc trưởng, tôi cũng phải đi! Tôi phải bảo vệ ngài!” “..
Chúng tôi cũng đi.” Nhóm người Nghiệm Hoài Vũ xung phong giơ tay, nhưng lại sợ Nhiếp Nhiên không đồng ý bèn vội vàng nói thêm, “Chúng tôi sẽ đi cách xa cô, tuyệt đối không làm phiền cô, chúng tôi thề!” Đám người sau lưng liên tục gật đầu
Bây giờ thời gian nhiệm vụ eo hẹp, Nhiếp Nhiên cũng lười phản ứng với bọn họ, đi thẳng ra ngoài
Nhóm người Nghiêm Hoài Vũ cho là cô ngầm đồng ý nên vội vàng đi theo
Đoàn người rồng rắn đi đến phía bãi mìn
Trên vách núi, Nhiếp Nhiên đứng ở trước bãi mìn, nhìn mảnh đất bằng phẳng cỏ dại mọc um tùm kia
May bây giờ là mùa đông, nếu như là mùa hè thì đám cỏ này nhất định sẽ cao đến eo, đến lúc đó càng khó tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597761/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.