Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thầy đến đây chính vì đưa cho em cái này à?” Nhiếp Nhiên chỉ khẩu súng đang phản chiếu ánh sáng trong tay mình.
“Khụ khụ..” Phương Lượng do dự khẽ ho mấy tiếng, “À thì..
thật ra chủ yếu là hôm qua lúc đi tìm tên này, tôi nghe thấy người trong Cục Cảnh sát đồn đại ầm ĩ lên.” “Đồn đại ầm ĩ? Đồn đại cái gì?” Nhiếp Nhiên tùy ý hỏi
“Chính là chuyện Hoắc Hoành vì cứu một người phụ nữ mà không tiếc nộp hết lô hàng giá trị mấy trăm triệu lên.” Mặc dù nói là tin đồn, nhưng Phương Lượng vẫn nhìn chằm chằm cô gái đang nghịch điện thoại trước mặt
“Sau đó thì sao?” Cô tựa lưng vào ghế, lúc này mới ngẩng đầu lên cười như không cười nhìn anh ta
“Bọn họ nói, người này..
chính là em.”
Gần tối qua anh ta mới đến Cục Cảnh sát, muốn nói chuyện liên quan tới tiến độ của nhiệm vụ lần này với Lệ Xuyên Lâm cùng với nhiệm vụ mới này
Lần trước, Lệ Xuyên Lâm nói đã giải mã được mật mã trong điện thoại với mình, về cơ bản nhiệm vụ của Nhiếp Nhiên sắp kết thúc rồi, cho nên anh ta càng thêm vội
Bây giờ hầu hết các tân binh của đội tân binh hồi đầu đã vào quân ngũ, hơn nữa đều đã huấn luyện được hơn một tháng rồi
Nếu như Nhiếp Nhiên vẫn không vào quân ngũ, vậy thì sẽ không theo kịp tiến độ huấn luyện
Khó khăn lắm anh ta mới vào được Cục Cảnh sát nghe thấy Lưu Chẩn đã bị bắn chết, vụ án đã kết thúc rồi, nhưng anh ta còn chưa kịp mừng thay Nhiếp Nhiên thì đã nghe thấy cả Cục Cảnh sát lan truyền rầm rộ chuyện Hoắc Hoành vì anh hùng cứu mỹ nhân mà vứt bỏ nghìn vàng
Mà người kia lại là học viên của anh ta - Nhiếp Nhiên? Sau khi nghe được tin tức này, anh ta vẫn không tin lắm, cố ý hỏi Lệ Xuyên Lâm
Mặc dù nghe được từ chỗ Lệ Xuyên Lâm là hình như Hoắc Hoành tự mình đa tình, yêu cô đơn phương, nhưng mà..
Ném nghìn vàng, bỏ lô hàng hóa giá trị hơn trăm triệu vì một người phụ nữ..
Nói thật, chuyện này thực sự quá hấp dẫn
Nhiếp Nhiên có thể nào đi nữa thì cũng chỉ là một cô gái, gặp tình cảnh anh hùng cứu mỹ nhân thế này sẽ không dao động thật à? Nghĩ tới đây, anh ta vội nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên, sợ sẽ bỏ sót bất cứ điểm nào khả nghi
Nhưng không ngờ Nhiếp Nhiên rất tự nhiên gật đầu, “Vâng, đúng thế”
Phương Lượng cau mày, sau đó lại tiếp tục hỏi: “Tôi còn nghe nói..
em bị thương, hắn chăm sóc em suốt một đêm? Thậm chí ngay cả đến bệnh viện thay thuốc cũng đích thân đưa em đi.” Anh ta cảm thấy câu hỏi của mình đã ám chỉ quá rõ ràng rồi, chắc cô gái này sẽ có phản ứng khác mới đúng
Nhưng Nhiếp Nhiên lại không phải là cô gái bình thường, có dịch đến gần Phương Lượng, hỏi ngược lại: “Đúng vậy, rốt cuộc thầy muốn nói cái gì?”
Vẻ mặt quang minh chính đại đó khiến Phương Lượng cảm thấy hình như mình hoàn toàn suy nghĩ quá nhiều rồi
Cô gái trước mặt thản nhiên không chột dạ một chút nào, còn anh ta thì giống như một bà thím hóng chuyện
Nhưng có mấy lời anh ta không thể không hỏi rõ, nếu không sẽ để lại mầm họa
Nhiệm vụ mới bây giờ của cô vẫn là ở thành phố A, thân phận như cũ, rất dễ khiến Hoắc Hoành nhân lúc này chiếm lấy..
Anh ta khựng lại một chút, cuối cùng vẫn hỏi, “Hai người..
chắc không có quan hệ gì khác chứ?” Ý cười trên khóe miệng Nhiếp Nhiên càng sâu hơn, “Thầy đoán xem.” Đoán xem? Phương Lượng bị kiểu hỏi vặn lại liên tục này của cô làm cho không hiểu gì cả
Từ trước đến giờ cô gái này rất bướng bỉnh khó thuần làm ra chút chuyện khác người, anh ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái
“Nhiếp Nhiên, hắn là kẻ cướp, em là quân nhân, hắn trong tối, em ngoài sáng, em phải làm rõ quan hệ này.” Phương Lượng bắt đầu nóng nảy, ngay cả giọng nói cũng nhanh hơn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.