*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió càng thổi càng lạnh thấu xương, tầng mây như sà xuống đỉnh đầu làm người ta không thở nổi.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Hoắc Hoành cũng mở miệng.
Nhưng, anh chỉ thản nhiên nói với A Hổ một câu, “Đưa tôi về thôn nghỉ ngơi một chút.”
Sau đó, anh lại quay lại nói với Nhiếp Nhiên, “Em giúp tôi khảo sát mấy khu vực có trong hợp đồng này một lần, nhớ là phải xem xét cẩn thận, nhất định phải hạ tổn thất xuống mức nhỏ nhất.”
“Tôi biết rồi, ngài Hoắc.” Nhiếp Nhiên tỏ vẻ cần mẫn, gật đầu.
Trưởng thôn nghe vậy thì như quả bóng cao su xì hơi, đặt mông ngồi phịch xuống đất, ông ta cảm thấy kế hoạch thu mua lần này hết hy vọng rồi.
A Hổ chịu trách nhiệm đưa Hoắc Hoành về trong thôn, còn Nhiếp Nhiên cẩn thận đi xem xét các địa phương được thu mua có trong hợp đồng.
Thực ra mà nói, ngay cả cái vườn chè được coi là có thể hái ra tiền nhất cũng rách nát tới mức ấy thì những cái khác càng đừng mang lại hy vọng gì.
Đi xem ba, bốn chỗ, nếu không phải cỏ dại mọc lấp cả lối vào thì chính là khóa trên cổng đã hoen gỉ không ra hình dáng, duy chỉ có kho hàng là dường như vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-quan-nhan/597762/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.