Chương trước
Chương sau
Cánh cửa đóng lại. Hoắc Thời Khâm nở một nụ cười gian xảo. " Hôm nay không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn. Đáng lý ra muốn nhóc con đó áy náy mà nghe lời mình thôi, không ngờ lại bắt được luôn con sói con này". Mục đích ban đầu của Hoắc Thời Khâm căn bản không phải là muốn Nhã Tịch lấy hắn, chỉ muốn lợi dụng sự áy náy trong lòng Nhã Tịch, để khiến Nhã Tịch nghe theo lời hắn mà thôi. Nhưng hắn lại không ngờ, Nhã Tịch lại đồng ý lấy hắn, đồng ý không chút do dự nào. Quả là thu hoạch ngoài ý muốn mà.

" Hôm nay đúng là một ngày may mắn mà. Bắt được một con sói con, cũng khiến một con hổ khó giải quyết nhất sập bẫy ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười lấy điện thoại giấu phía sau lưng ra, vui vẻ nhìn đoạn ghi âm vừa được lưu trong đó. " A Tẫn à! Cháu gái bảo bối của cậu, sắp thuộc về tôi rồi ". Không sai, đoạn ghi âm trong điện thoại của Hoắc Thời Khâm chính là lời hứa của Đông Phương Tẫn đã hứa với hắn. Đông Phương Tẫn là người giữ lời hứa mà, bây giờ có đoạn ghi âm này, đến lúc Hoắc Thời Khâm nói ra yêu cầu, Đông Phương Tẫn không đồng ý cũng phải đồng ý mà thôi.

Trên đường trở về biệt thự của Đông Phương Tẫn. Nhã Tịch ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Đông Phương Tẫn, ánh mắt thường xuyên hướng về Đông Phương Tẫn như muốn nói gì đó nhưng lại do dự không thốt nên lời.

Nhã Tịch hít một hơi thật sâu, bàn tay cô nắm chặt lại, trong ánh mắt hiện ra sự quyết tâm. Phải, Nhã Tịch quyết tâm nói ra những lời trong lòng. Nhã Tịch nhìn Đông Phương Tẫn. "Chú Tư! Cháu hỏi chú chuyện này được không? ".

" Cuối cùng cũng chịu nói rồi. Từ lúc lên xe, cháu cứ do dự mãi không nói. Nói đi ". Đông Phương Tẫn quay sang nhìn Nhã Tịch, cô cháu gái bảo bối của Đông Phương Tẫn. Đông Phương Tẫn luôn để ý đến Nhã Tịch. Đông Phương Tẫn quá hiểu rõ Nhã Tịch mà. Dù sao Đông Phương Tẫn cũng là người nuôi lớn Nhã Tịch mà. Hành động của Nhã Tịch sao có thể qua được mắt Đông Phương Tẫn chứ.

" Thì ra chú ấy luôn để ý đến mình".



" Chú Tư! Nếu, cháu nói là nếu thôi đó. Nếu cháu kết hôn với một người hơn cháu rất nhiều tuổi, chú có đồng ý không? ". Nhã Tịch nhẹ nhàng nói. Ánh mắt nghiêm túc cộng thêm chút lo lắng. Nhã Tịch lo lắng Đông Phương Tẫn sẽ mắng cô. Dù sao chuyện Nhã Tịch, rất khó ai có thể chấp nhận được mà.

" Tiểu Tịch! Chú nói thật. Chú không quan tâm cháu lấy ai. Điều chú quan tâm là hạnh phúc của cháu. Chỉ cần cháu cảm thấy hạnh phúc, chú điều đồng ý ". Đông Phương Tẫn nghiêm túc nói. " Nhưng, chú nói trước, chú chắc chắn sẽ điều tra hắn. Chú là chú của cháu, chú cần phải biết người cháu gái chú lấy là người thế nào? ". Đông Phương Tẫn nghiêm túc nhìn Nhã Tịch. Đông Phương Tẫn không nói đùa. Nếu Nhã Tịch quyết định kết hôn với ai, Đông Phương Tẫn nhất định sẽ điều tra 18 đời của hắn. Dù sao, Nhã Tịch cũng là viên ngọc quý trên tay Đông Phương Tẫn mà, Đông Phương Tẫn đương nhiên phải cẩn thận rồi.

Đương nhiên Đông Phương Tẫn điều tra vốn không phải có ý gì? Điều tra, chỉ là để đảm bảo Nhã Tịch sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương, ấm ức nào mà thôi. Nhã Tịch được Đông Phương Tẫn nuôi lớn mà, từ nhỏ đã là bảo bối trong tay Đông Phương Tẫn rồi, hắn nâng niu còn không hết, làm sao Đông Phương Tẫn có thể để Nhã Tịch chịu ấm ức nào chứ. Điều này Đông Phương Tẫn tuyệt đối không cho phép.

" Được ạ ". Nhã Tịch mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc. Nhã Tịch hiểu được ý muốn của Đông Phương Tẫn qua việc điều tra. Đông Phương Tẫn chỉ là vì lo lắng cho Nhã Tịch mà thôi. Sợ Nhã Tịch chịu ấm ức, tổn thương. "Nhưng người này chắc chú không cần điều tra đâu. Chú biết quá rõ người đó mà ". Nhã Tịch nhỏ giọng nói. Không sai, người Nhã Tịch đang nói đến là Hoắc Thời Khâm. Hoắc Thời Khâm và Đông Phương Tẫn là anh em tốt bao nhiêu năm mà, đương nhiên Đông Phương Tẫn hiểu quá rõ Hoắc Thời Khâm rồi. Cần gì phải điều tra nữa chứ?

" Đúng rồi. Chiều nay chú phải đi công tác. Sẽ mất khoảng 1 tháng. Cháu ở nhà phải ngoan đấy. Để chú biết cháu lén ra ngoài uống rượu hoặc về quá giờ thì cháu biết hậu quả rồi đấy". Đông Phương Tẫn nhìn Nhã Tịch, trong ánh mắt có chút cảnh cáo.

" Vâng ". Nhã Tịch nhướng mày, trong ánh mắt hiện lên chút vui mừng. Đương nhiên vui rồi, Đông Phương Tẫn không có nhà, Nhã Tịch có thể thoải mái làm điều Nhã Tịch muốn rồi. Tuy biết ở biệt thự có nhiều người của Đông Phương Tẫn, nhưng thế thì sao? Nhã Tịch đi chơi vào ban ngày về đúng giờ thì làm sao họ biết được chứ? Lẽ nào họ theo Nhã Tịch cả ngày được sao? " À đúng rồi. Cháu quên mất". Nhã Tịch cúi đầu xuống, lục lọi túi xách của mình. Phải, Nhã Tịch đang tìm đồ trong túi xách của cô. Nhã Tịch đang tìm gì vậy? Làm sao biết được chứ? " Tìm thấy rồi ". Nhã Tịch vui vẻ, cô cầm một chiếc bùa trong túi xách ra đưa về phía Đông Phương Tẫn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.