Không sai, đó là bùa hộ mệnh. " Chú Tư! Chú giữ kỹ cái này đó. Đây là bùa hộ mệnh cháu xin cho chú. Chú lúc nào cũng phải mang bên người đấy ". Nhã Tịch cầm lấy tay Đông Phương Tẫn, đặt bùa hộ mệnh trên tay mình vào lòng bàn tay của Đông Phương Tẫn. " Chú nhớ phải luôn theo bên người đấy. Chú Tư! Bây giờ cháu chỉ còn có chú là người thân duy nhất thôi. Chú không được xảy ra chuyện gì đâu đấy ". Nhã Tịch khoác lấy cánh tay Đông Phương Tẫn, nũng nịu nói. Phải, bây giờ ở Đông Phương gia chỉ còn có Đông Phương Tẫn và Nhã Tịch mà thôi. Sau một tháng Nhã Tịch ra đời, bố mẹ Nhã Tịch đã qua đời, ba người chú còn lại của Nhã Tịch, vì tranh đấu quyền thừa kế, người thì chết người thì ở trong tù.
Đáng lẽ ra, Nhã Tịch phải theo họ của bố Nhã Tịch là họ Hạ. Nhưng bố Nhã Tịch là một cô nhi, họ này của bố Nhã Tịch là do người của cô nhi viện đặt mà thôi. Khi Nhã Tịch ra đời, bố Nhã Tịch đã quyết định cho Nhã Tịch mang họ mẹ, là họ Đông Phương của Đông Phương gia.
" Cháu yên tâm đi. Chú sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Chú phải sống để bảo vệ nữa cháu chứ ". Đông Phương Tẫn xoa đầu Nhã Tịch như hồi còn nhỏ. Đối với Đông Phương Tẫn, Nhã Tịch dù có lớn thế nào đi nữa, trong lòng của Đông Phương Tẫn, Nhã Tịch vẫn là một đứa trẻ, được nâng niu, bảo vệ. " Chỉ cần chú còn sống một ngày, tuyệt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-nho-tinh-nghich/3584695/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.