Tô Thính Ngôn ngồi xuống, không ăn uống gì nữa, lại nghe thây điện thoại di động giật giật.
Lâm Nhứ gửi tin nhắn.
“Ăn cơm ngon nhé.”
Tô Thính Ngôn không nói gì, “Làm sao anh biết tôi mới ăn, bên cạnh tôi có người nào là nằm vùng của anh à?”
“Nếu tôi muốn, tôi có thể thấy tin tức của em bắt cứ lúc nào, nhưng mà —— không phải là vì giám sát em, chỉ là tôi rất muốn biết mỗi phút mỗi giây em đang làm cái gì thôi.”
“…” Trái tim Tô Thính Ngôn khẽ đập.
A, cái tên thối tha này… Thực sự quá chọc người rồi!
Mà anh nói cũng không sai, anh muốn biết động tĩnh của một người, cũng dễ như trở bàn tay thôi.
Lập tức có người nghĩ tới.
Đại tiểu thư nhà họ Tô – Tô Thính Ngôn…
“A Nhứ, đây không phải là Tô tiểu thư sao, con. . .”
Lâm Nhứ cong khóe miệng, “Mọi người đều biết à, vậy thì đỡ phải mắt công con giới thiệu, bây giờ là vợ con, chúng con mới vừa làm giấy hôn thú.”
Thật, thật sự sao…
Những năm nay việc hôn nhân của Lâm Nhứ vẫn là mối băn khoăn của gia đình, nhưng mà trời sanh ai cũng nói không được, bây giờ bỗng nhiên nói kết hôn rồi, không ít người đều hoảng hết.
Nhưng mà tại sao có… lại lấy Tô Thính Ngôn tiếng xấu đồn xa chứ?
Người này cũng không thể là khẩu vị của Lâm Nhứ.
Nhưng mà, Lâm Nhứ còn đích thân mang theo Tô Thính Ngôn về nhà, còn có thể là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186521/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.