Tô Khuynh Tình cúi đầu vê lỗ tai mình, mắt không ngừng né tránh, thấp giọng lắm bảm, “Tôi, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bọn họ tới tặng quà, bình thường tôi cũng có cứu người, tưởng là người trước đây đã cứu, có minh tinh nào mà tôi không biết. . .”
Lâm Tích Bạch nghe xong càng cảm thấy bái phục.
“Lời giải thích này có thể gọi là hay nhất năm rồi đấy.” Lâm Tích Bạch khoa trương vỗ tay một cái.
Tô Khuynh Tình rớt nước mắt xuống, “Sao cô lại cứ phải nhằm vào tôi… .”
Cô ta khóc xoay người rời đi.
Mọi người lúng túng nhìn tình cảnh này, chỉ có thể giải tán lập tức.
“Không ngờ, hóa ra là Tô Thính Ngôn cứu Văn Anh.”
“Không nhìn ra cô ta tốt nghiệp từ cái nơi rách nát nào đầy lại tự mình thi được giấy phép hành nghề y.”
Tô Khuynh Tình nghe người đi ra ở phía sau vẫn còn đang bàn tán.
Mặt mũi của cô ta vứt sạch rồi, trong lòng tức giận nghĩ, vì sao hết lần này tới lần khác vẫn là Tô Thính Ngôn.
Cô ta có loại năng lực cứu người này sao?
Còn nữa, cô ta thi được giấy phép hành nghề y từ lúc nào?
Nhà họ Tô lại đều không biết gì cả.
Tô Khuynh Tình bỗng dưng bị cô đè xuống, trong lòng ghen ty hồi lâu.
Lại thấy Tô Thính Ngôn rẽ ngoặt qua lúc nhìn thấy Tô Khuynh Tình.
“Bác sĩ Tô, cô xinh đẹp như vậy, sao lại tới đây làm bác sĩ chứ, cảm giác rất cực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-chieu-co-vo-luu-manh/1186520/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.